Con người có đôi khi rất kỳ quái, có một số việc không cách nào nói ra với người thân bạn bè được, nhưng khi ở cùng với người xa lạ lại có thể đem rất nhiều chuyện riêng tư bí mật ra tâm sự như với tri kỉ vậy.
Bây giờ Lý Thuỷ Tú chính là như vậy, sau khi Giang Phong suy tính chuẩn xác về tình trạng hôn nhân của mình, sau đó phân tích loại bỏ những lo lắng xoay quanh chuyện ly hôn của cô, cô liền mở rộng lòng trò chuyện về cuộc hôn nhân của mình với Giang Phong, nói ra toàn bộ cuộc sống gả cho chồng Nhật của mình với Giang Phong.
Một bữa cơm này, Lý Thuỷ Tú đã đem toàn bộ tâm tình tích tụ dưới đáy lòng mình nhiều năm nói ra, cảm thấy cả người thư thái hơn không ít.
Ba người Giang Phong vẫn luôn chăm chú lắng nghe, chờ Lý Thuỷ Tú nói xong, hắn mới lên tiếng: “Cho nên chị Lý không cần phải tiếp tục nhún nhường chịu đựng nữa, lúc chị ở nhà cha mẹ đẻ cũng là viên ngọc quý được nâng niu trong lòng bàn tay,kết quả bây giờ lấy chồng xa ở Nhật rồi lại phải trải qua cuộc sống không bằng người giúp việc này, như vậy thì còn phải cố chịu đựng làm gì nữa chứ?”
Lý Thuỷ Tú cảm khái nói: “Đúng vậy, tôi thật sự là quá ngu, mạnh khoẻ làm một đại tiểu thư thì không thích, cứ một hai đòi tới nơi này chịu khổ, thật đúng là đầu óc úng nước mà!”