Đối với những người lần đầu ăn đồ tươi sống, đây đúng là hương vị khó mà quên! Hứa Thất An cười đắc ý, nhìn trưởng công chúa.
Dáng ăn của trưởng công chúa rất ưu nhã, nhưng ăn rất nhanh, phát giác Hứa Thất An nhìn qua, nàng dừng ăn, mặt không biểu cảm nhìn lại.
Hứa Thất An cười khan, cúi đầu xuống ăn mì.
Trưởng công chúa cũng cúi đầu xuống ăn, cái miệng nhỏ nhai liên tục, hầu như không muốn lãng phí một phút giây nào.
Trong gian phòng yên tĩnh, Dương Thiên Huyễn luôn đưa lưng về phía chúng sinh ngồi xổm trong góc, tay cầm bát, ăn mì sùn sụt.
Tiểu tử này thật biết điều, đã biết luyện kim thuật, nói chuyện còn dễ nghe, nấu mì ăn lại còn ngon nữa. Nghĩ tới đây, Dương Thiên Huyễn chợt ngừng lại, cái đãi ngộ được vạn chúng nhìn chăm chú này không phải là điều hắn muốn sao?
Tiểu tử này đúng là một kình địch.
Ăn mì xong, Hứa Thất An nhìn Chử Thải Vi, hỏi: "Thấy thế nào?"
"Thật ngon." Chử Thải Vi gật đầu không ngừng.
"Đây là bí pháp điều chế bí mật của ta, dùng luyện kim thuật chắt lọc ra tinh hoa đó." Hứa Thất An nói: "Đây chính là thứ ta muốn truyền cho ngươi, để ngươi tấn chức Thuật sư luyện kim."
Hoài Khánh công chúa đang cầm khăn lụa chấm môi không khỏi ngừng lại, mắt lóe sáng.
"Có khó không?" Thứ đầu tiên Chử Thải Vi quan tâm là độ khó.
"Rất khó, vì ta cũng chỉ có kiến thức nửa vời." Hứa Thất An đáp, thấy mặt Chử Thải Vi sụp xuống, liền nghiêm túc bổ sung:
"Ngươi mà luyện không ra, sau này không còn được ăn mì như này nữa, không được ăn đồ ăn ngon nữa."
Tiểu mỹ nhân mặt trứng ngỗng trợn tròn mắt hạnh, ý chí chiến đấu chợt dâng lên mãnh liệt.
"Đây là đặc phẩm ngươi sáng tạo ra?" Hoài Khánh công chúa hỏi.
"Ừ, là ta dốc hết tâm huyết sáng tác ra cho Thải Vi cô nương đó." Vừa nói xong, hắn liền hối hận, loại lời như này không thể nói ngay trước mặt vợ cả được.
Quả nhiên, Hoài Khánh công chúa nhìn hắn một cái đầy thâm ý, giọng như cười chứ không phải cười: "Ngươi thật là để ý tới Thải Vi."
"Thải Vi cô nương là ân nhân của ta, đương nhiên là ta để tâm." Hứa Thất An đáp.
"Để tâm tới mức nào?" Mỹ nhân mặt trứng ngỗng nghe hắn nói thế, trong lòng rất vui vẻ.
"Có yêu cầu nhất định sẽ đáp ứng." Hứa Thất An rụt rè trả lời.
Sau đó nhớ ra Hoài Khánh công chúa cũng là ân nhân của mình, liền bổ sung: "Ta cũng đối với công chúa như thế."
Hoài Khánh công chúa từ chối cho ý kiến.
Hoài Khánh công chúa còn có việc, nên chỉ ngồi một lát rồi cáo từ rời khỏi, Hứa Thất An móc《 luyện kim bí tịch 》mình đã chuẩn bị sẵn ra, trong đó có ghi chép quá trình chế tạo gia vị, và khái niệm về bột ngọt.
Sau khi thảo luận với Thải Vi hồi lâu, Hứa Thất An nói: "Ta có chuyện muốn nhờ các sư huynh Ty Thiên Giám."
Hắn định tìm Thuật sĩ Ty Thiên Giám hỗ trợ, cứu chữa cho đứa trẻ đáng thương của Dưỡng Sinh Đường. Hắn không đi tìm Tống Khanh, là vì sợ cái khái niệm "Nhân thú" sẽ kích thích bộ não điên cuồng của Tống sư huynh.
Không chừng Tống Khanh sẽ mượn danh nghĩa cứu chữa đứa bé kia mà lôi nó ra làm nghiên cứu. Điểm xuất phát đương nhiên không có ác ý, nhưng một tay luyện kim thuật gà mờ về sinh học như Tống Khanh sẽ làm mọi chuyện hư hết.
Cũng có khả năng còn chưa kịp thí nghiệm, đã bị Hằng Viễn hòa thượng xen vào, quậy tung lên.
"Tay cầm trăng sáng hái ngôi sao, thế gian không có người như ta." Bóng lưng Dương Thiên Huyễn xuất hiện, thản nhiên hỏi: "Chuyện gì?"
Hứa Thất An nhìn cô nương tham ăn đầy ngây thơ, trầm ngâm đáp: "Đi ra ngoài nói chuyện."
Hắn và Dương Thiên Huyễn đi ra ngoài, kể lại chuyện thằng bé đáng thương kia cho hắn nghe, "Dương sư huynh, đứa bé đó không còn sống nổi qua ba ngày nữa, ta muốn mời sư huynh Ty Thiên Giám tới hỗ trợ cứu nó."
"Được!" Dương Thiên Huyễn đồng ý, lại hỏi: "Tại sao lại phải tránh Thải Vi sư muội?"
Hứa Thất An lắc đầu: "Vì sao phải nói cho nàng ấy biết?"
Dương Thiên Huyễn gật đầu: "Đúng vậy, ngươi cũng có phẩm chất cao quý giống ta."
Đêm khuya, Dưỡng Sinh Đường.
Hằng Viễn đang đả tọa đột nhiên mở to mắt, linh cảm có cảm ứng, hắn rời phòng, Súc Địa Thành Thốn, nhanh chóng vọt tới hậu viện.
Cửa kho chứa củi mở rộng, trong ánh trăng mờ ảo, mơ hồ nhìn thấy trong bóng tối của căn phòng có một người mặc áo trắng.
Hằng Viễn ngừng lại, dỏng tai lên nghe ngóng, nghe thấy nhịp thở của thằng bé vẫn vững vàng, thì thả lỏng người, trầm giọng hỏi:
"Các hạ là?"
"Tay cầm trăng sáng hái ngôi sao, thế gian không có người như ta." Người áo trắng thản nhiên nói.
Lời lẽ cuồng ngạo như vậy, dù là người xuất gia, Hằng Viễn hòa thượng cũng không khỏi dựng lông mày, trong lòng nảy sinh một xúc động muốn tranh phong với người ta.
Cảm xúc ấy nếu dùng từ ngữ phổ thông dễ hiểu để mô tả chính là: Lão tử không quen nhìn ngươi chảnh như vậy.
Người áo trắng "A" một tiếng, cười lạnh: "Xem tư thái của ngươi, tựa hồ không nhận ra ta. Trong kinh thành, vậy mà lại có kẻ không biết ta."
Hắn có vẻ muốn gây hấn với ta! Người này khó mà ở chung được. Hằng Viễn chau mày.
Người áo trắng cười khinh miệt, trận văn dưới chân tỏa ra, đột ngột biến mất.
Hằng Viễn thở phào, cơ bắp đang căng thẳng thả lỏng, buông lỏng cảnh giác, hơi ngơ ngác đi vào trong kho củi, đốt đèn lên, kiểm tra tình hình thằng bé.
Hô hấp đều đặn, tâm mạch bình thường, khá hơn nhiều so với hồi ban ngày. Nhờ ánh sáng đèn, đến lúc này hắn mới nhìn thấy bên cạnh thằng bé có một cái bình sứ, và một toa thuốc.
Người áo trắng kia hẳn là Thuật sĩ Ty Thiên Giám. Mãi đến lúc này, Hằng Viễn mới nghĩ ra, thì ra người này là tới để khám bệnh.
Ai không biết còn tưởng hắn tới để gây hấn.
Hằng Viễn hòa thượng cất kỹ phương thuốc và bình sứ, đột nhiên nghĩ ra, người áo trắng vừa rồi hẳn là một Trận Pháp Sư, Tứ phẩm Thuật sĩ.
Không ngờ Hứa đại nhân lại mời được một Tứ phẩm Thuật sĩ tới cứu thằng bè. Gương mặt Hằng Viễn khẽ nhúc nhích, vô cùng khiếp sợ.