Trong đêm, Tống Khanh thành công tiễn một tử tù chuyển thế đầu thai, mang đôi mắt quầng thâm, định đi xuống lầu tìm đồ ăn, giải quyết vấn đề ấm no.
Vừa đi, hắn vừa suy nghĩ: "Không được, việc cắt ghép có thể áp dụng trên cơ thể con người, ví dụ như thay cơ quan nội tạng đã bị hư hỏng.”
"Như vậy, có thể tạo ra sự biến đổi nhỏ không? Ví dụ như làm chi gãy mọc ra lại. . . . Ừ, đây là việc chỉ có Tam phẩm võ phu mới làm được. Nếu mình dùng luyện kim thuật nghiên cứu ra được bí ẩn trong họ, thiên hạ nhất định sẽ chấn động.”
"Hứa Ninh Yến đã từng nói, luyện kim thuật về mặt sinh học là những thứ biến đổi rất nhỏ. . . nhỏ tới mức mắt thường không thể nào nhìn thấy được. . . Có rồi, mình có thể tạo ra thứ giống như kính viễn vọng."
Thời đại này đã có kính viễn vọng. Sau khi phát hiện ra thủy tinh, không lâu sau, kính lúp đã được phát minh. Kính viễn vọng được sử dụng trong quân đội, phân phát cho binh lính bình thường.
Trinh sát tinh anh rất ít khi dùng đến nó, vì sau khi đạt tới Luyện Khí Cảnh, thị lực của võ phu sẽ được tăng mạnh. Thực lực càng mạnh, ngũ giác càng mạnh. Kính viễn vọng liền trở thành thứ dùng thì không cần, bỏ đi thì tiếc.
"Mùi thơm ở đâu thế?" Tống Khanh hỉnh mũi lên hít.
Hắn thuận theo mùi thơm, đi tới nhà bếp dưới lầu, nhìn thấy Chử Thải Vi đang sai mấy áo trắng, trong nồi đang nấu cái gì đó.
"Ôi!!! Có cả canh gà nữa, Thải Vi sư muội có lòng rồi." Tống Khanh trông thấy nồi nhỏ hầm gà cách thủy, lòng vui vẻ hẳn.
"Đi đi đi." Chử Thải Vi đẩy hắn ra: "Cái này là luyện kim thuật Hứa Thất An dạy cho ta, nếu mà thành công, sẽ trải rộng mỹ vị ra khắp thiên hạ đấy."
Nghe Chử Thải Vi thuật lại nguyên lý của gia vị và bột ngọt xong, Tống Khanh trầm ngâm một hồi, than thở nói: "Hứa Ninh Yến thật là kỳ nhân."
Không sai, đây cũng là luyện kim thuật.
Giống như tinh luyện tinh hoa của dược liệu ngưng tụ thành đan dược, chiết xuất từ khoáng thạch ra cương thiết để chế tác vũ khí, cái trước mặt này, chính là chắt lọc sự tươi ngon từ trong nấm ra để làm thành bột ngọt.
Thống nhất với kiến thức hôm đó Hứa Thất An mở đường giảng bài.
Luyện kim thuật bao hàm rất nhiều lĩnh vực, áo nghĩa chính là lấy những thứ mà mình chưa biết từ những thứ khác.
"Lúc hắn nói bột ngọt ta không có đầu mối gì, vì hắn không nói tới quá trình tạo thành, chỉ đơn giản nói xa xa là chắt lọc từ trong ngũ cốc." Chử Thải Vi nói.
"Để sư huynh giúp ngươi." Tống Khanh xoa đầu Chử Thải Vi.
. . . .
Hai ngày trước hôm sửa xong nhà mới, Hứa Thất An xin nghỉ phép với nha môn, giúp Nhị thúc và thẩm thẩm dọn nhà.
Thẩm thẩm mặc áo choàng ngắn màu xanh đậm, thêm áo khoác cùng màu, một tay chống nạnh, một tay vung vẩy khăn, dáng vẻ như tướng quân dẫn binh ra trận, chỉ huy hạ nhân chuyển đồ.
Tư thái này, đã biến một phu nhân xinh đẹp thành đầy dáng vẻ đanh đá phố phường, làm người không thích.
Nếu thẩm thẩm đổi thành bộ dạng một thiếu phụ ba mươi sáu tuổi, nhưng nhan sắc cứ như ba mươi, mặt mũi xinh đẹp, tư thái mượt mà, thì cảnh ấy đẹp biết bao nhiêu.
Hứa Thất An thầm nghĩ. Không biết sau hai mươi năm nữa, muội tử thanh lệ mỹ mạo, đường nét mặt mũi sắc sảo bên cạnh thẩm thẩm có được dáng vẻ thuỳ mị vô hạn như nương mình hay không.
Hay là đẹp hơn.
Ài, Linh Nguyệt cũng đến tuổi lập gia đình rồi, không biết gia hỏa nào may mắn lấy được thiếu nữ xinh đẹp như vậy về nữa. . . . Hứa Thất An thở dài cảm khái, đúng là con gái lớn không giữ được, buồn bực cùng đi khuân đồ với Nhị thúc.
Vì thuê đủ xe ngựa để chở, nên chỉ đi hai chuyến, đã chuyển hết đồ của phủ cũ qua xong. Còn một ít đồ lặt vặt, thẩm thẩm định sẽ đi mua trong nội thành, sẵn dịp này thay luôn mới.
Thẩm thẩm và Nhị thúc là trưởng bối, tuy nhà là do Hứa Thất An mua, nhưng nhà chính phía đông vẫn để cho hai người ở.
Lúc chia phòng, Hứa Linh Nguyệt trước giờ luôn dịu dàng không ngờ lần này lại sinh ra tranh cãi với thẩm thẩm.
Nhà tam tiến rất lớn, nhưng số phòng trong nội viện chính lại chỉ có hạn, những dãy phòng ở thường và phòng để cho người hầu, chủ nhân đương nhiên sẽ không ở.
Theo ý của thẩm thẩm, dãy phòng liền nhau ở mé tây là của Hứa Thất An, vì tương lai hắn còn phải cưới vợ.
Nhưng Hứa Linh Nguyệt mặt dày mày dạn muốn xông qua đó, ở ngay cạnh phòng đại ca.
Thẩm thẩm bảo, ngươi là một đại cô nương, không được ở gần huynh trưởng như vậy, không biết xấu hổ.
Hứa Linh Nguyệt nghe vậy bỗng nổi nóng, lớn tiếng cãi vã với mẫu thân.
Cuối cùng nàng cũng được ở dãy sương phòng mé tây, nhưng thẩm thẩm cũng đặt phòng của Nhị Lang ở sương phòng mé tây, nói với Hứa Thất An, sau này chừng nào hắn có vợ, sẽ chuyển Linh Nguyệt và Nhị Lang qua dãy phòng phía bắc.
Hứa Thất An có hơi không muốn. Vì nếu ở quá gần nhau, hắn đi Giáo Phường Ty đêm không về ngủ, muội muội sẽ biết ngay, tới lúc đó sẽ lại lắm lời.
Hứa Linh Âm được sắp xếp ở chung phòng với thúc thúc thẩm thẩm, bé con đã quen giường, quen hoàn cảnh, thẩm thẩm sợ đổi hoàn cảnh, con gái nhỏ tối không ngủ ngon, gặp ác mộng.
Dù sao phòng ở mé đông rất rộng, ba căn phòng liền nhau.
Hứa Thất An sắp xếp xong phòng mình rất nhanh. Vốn dĩ phòng hắn chẳng có trang trí gì, đồ đạc không nhiều lắm.
Hắn đi ra khỏi phòng phơi nắng, trông thấy Hứa Linh Âm ngồi xổm bên cạnh giếng, gương mặt nhỏ sợ tới trắng bệch, đang cố hết sức để không bỏ chạy.
"Ngươi đang làm gì đấy?" Hứa Thất An hỏi.
"Đại ca. . ." Nhìn thấy đại ca bản lĩnh cao cường đi tới, Hứa Linh Âm như trút được gánh nặng, sợ hãi chỉ vào trong giếng: "Trong này có ma quái á."
"Thế ngươi ngồi ở bên cạnh giếng để làm gì?" Hứa Thất An không hiểu nổi.
Nếu đã biết ở đây có ma quái, lẽ ra phải sợ tránh ra rõ xa mới phải chứ? Sao lại còn ngồi ngay bên cạnh dòm, vừa sợ vừa cố kiên trì?
"Tỷ tỷ nói, quỷ chuyên ăn thịt con nít." Hứa Linh Âm nhướng mày lên.
"Sau đó?"
Bé con lén lút đứng lên, chạy tới chỗ hắn, nói nhỏ: "Ta đang lừa nó đi ra, suỵt. . . Đừng để cho nó nghe thấy."
"? ? ?"
Hứa Thất An ngơ ngác nhìn bé hồi lâu, giơ ngón tay cái lên: "Người nhận ra đồ ăn mới là tuấn kiệt."
Con người ai cũng có lý tưởng, Hứa Linh Âm tuổi còn nhỏ, mà đã tìm ra lý tưởng của đời mình: Trên đời này không có gì là không thể ăn, chỉ là ta có muốn ăn hay không.
Vì ăn ngon, có thể lấy bản thân mình ra làm mồi. . . sự quyết tâm và nghị lực này, về mặt nào đó, là một thiên tài.
"Vậy ngươi tiếp tục cố gắng, chừng nào ngươi lừa quỷ ra được, đại ca sẽ làm thành món ngon cho ngươi ăn." Hứa Thất An xoa đầu nàng.
"Được!" Hứa Linh Âm vừa sợ vừa gật cái đầu dưa.
Trước khi sẩm tối, người trong nhà đã đặt bàn ở một quán ăn cách nhà mới không xa, ăn uống đến no căng. Dù đồ ăn ở đây không bằng Quế Nguyệt Lâu, nhưng hơn ở chỗ rộng rãi, cách nhà lại gần, sau này có thể thường xuyên tới tiệm này ăn.
Hứa Thất An nằm trong phòng mới rộng rãi thoải mái, nhìn lên xà nhà trên đỉnh đầu, nhớ tới một việc.
Việc dọn nhà này, hình như chưa có viết thư nói với Nhị Lang?
"Mà thôi, việc này không cần tới mình quan tâm, ngủ."
. . . . .