Nhìn theo bóng lưng đại thanh y, mặt Nguyên Cảnh Đế không chút cảm xúc, như một bức tượng.
Trong hoàng cung có hai mươi bốn cung điện, là nơi ở của phi tần và hài tử của Nguyên Cảnh Đế. Hậu cung của Nguyên Cảnh Đế không hề nóng bỏng, đã mấy chục năm Trữ Tú Cung không thu mới một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp nào.
Ngụy Uyên quen đường quen nẻo đi vào chủ hậu cung, tới ngoài cung của hoàng hậu, sau khi được thông truyền, ông ta đi vào trong điện, thấy hoàng hậu đang ngồi trên giường mềm.
Đấng mẫu nghi thiên hạ gầy đi rất nhiều, gương mặt đầy đặn mượt mà đã trở nên nhọn đi.
Bà là một nữ tử cực kì xinh đẹp, tuổi gần bốn mươi, mà vẫn tao nhã như trước, dù không còn sự tươi tắn đầy sức sống của thời thiếu nữ, nhưng năm tháng chỉ mang thêm cho bà sự nội hàm, thành thục đoan trang mà thời thiếu nữ không thể nào bì được.
"Sao Ngụy công lại đến đây?" Hoàng hậu mỉm cười ý vị, nhìn mặt đại thanh y. Gương mặt ấy đường nét rõ ràng mạnh mẽ, mũi cao, môi mỏng, mắt sâu thẳm, ẩn chứa sự tang thương khó tả.
Tóc mai màu trắng khiến ông ta có thêm mị lực thành thục.
Ngụy Uyên cúi đầu: "Nghe nói hoàng hậu bị bệnh?"
Hoàng hậu cười: "Đã khỏi hẳn rồi."
"Bệ hạ nói hoàng hậu gần đây ăn uống không tốt, bảo vi thần tới đây thăm hỏi."
Ý cười trên mặt hoàng hậu không còn, bà bình tĩnh nhìn ông: "Là hắn bảo ngươi tới? Ngụy công không biết Bổn cung bị bệnh?"
Ngụy Uyên có chút do dự, lắc đầu: "Dạo này công vụ bề bộn, không biết hoàng hậu bị bệnh."
Hoàng hậu quay mặt đi, giọng bình thản: "Bổn cung mệt rồi."
"Hoàng hậu uống ít trà thôi, trà không tốt cho tỳ vị." Thấy hoàng hậu tỏ vẻ không còn muốn nghe, Ngụy Uyên khom người hành lễ: "Vi thần cáo lui."
"Ngụy Uyên!"
Hoàng hậu bỗng gọi.
Ngụy Uyên đưa lưng về phía bà, không quay đầu lại.
" " Hoàng hậu há to miệng, định nói gì đó, nhưng lại do dự chần chừ, cuối cùng không nói gì.
Thiên ngôn vạn ngữ đều giấu ở trong đôi mắt đẹp của bà, tiếc là Ngụy Uyên không nhìn tới.
Ngụy Uyên rời khỏi cung của hoàng hậu, một làn gió nhẹ lướt qua, chiếc áo xanh bay nhè nhẹ.
Ông quả thật không biết hoàng hậu ngã bệnh, vì người ông cài cắm ở quanh đây vừa bị Nguyên Cảnh Đế nhổ mất cách đây không lâu, mà hoàng hậu thì không biết việc này.
Những chuyện này, không thể nói ra trước mặt mọi người, chỉ đành để cho hoàng hậu hiểu lầm.
Hoài Khánh công chúa đang dẫn theo cung nữ và thị vệ đi tới.
Nàng mặc cung trang, thêu hoa mai tươi tắn rực rỡ, ở ngoài khoác thêm một cái áo khoác tránh rét, lãnh diễm hoa lệ, thanh lệ thoát tục.
Hoàn toàn khác với mẫu thân nàng khi còn trẻ.
"Ngụy công!" Hoài Khánh công chúa thi lễ.
"Điện hạ." Ngụy Uyên chắp tay hoàn lễ, thuận miệng giải thích: "Bệ hạ nghe nói hoàng hậu ăn uống không tốt, thân thể không khỏe, bảo ta tới thăm thay người."
Hoài Khánh công chúa "Ừ" một tiếng, đã lâu rồi phụ hoàng không còn tới hậu cung, lúc nào cũng chỉ muốn tu tiên cầu trường sinh, trong nội cung có nương nương nào bị bệnh, ông ta mới để ý tới, nhưng thường đều chỉ phái người tới thăm mà thôi.
"Cung nữ hầu trong cung nói, mẫu hậu dạo này đúng là không ăn được gì." Hoài Khánh nói.
"Sau khi bị bệnh, nếu mà không ăn, sẽ để lại mầm bệnh trong cơ thể." Ngụy Uyên cau mày, nhưng đang ở trước mặt Hoài Khánh công chúa, ông giấu giếm sự lo lắng của mình rất tốt, chỉ biểu đạt vừa đủ sự lo lắng nên có của một thần tử mà thôi.
Hoài Khánh công chúa cười nhẹ, vẻ không hề lo lắng, giọng nhàn nhạt dứt khoát, rất giàu cảm xúc: "Vừa lúc định gọi Hứa Thất An tới, nếu ở đây đã gặp Ngụy công, Hoài Khánh cũng bớt phải phái thị vệ trong phủ đi thêm một chuyến."
Ngụy Uyên ngạc nhiên: "Điện hạ nói vậy là có ý gì?"
Hoài Khánh công chúa đáp: "Hứa Thất An có một bí phương đặc chế, giúp vị tươi ngon của món ăn tăng lên gấp trăm lần, hương vị đó kéo dài khó mà quên được. Mẫu hậu ăn uống không ngon, chính là lúc để thử cái bí phương này."
…
Hứa Thất An tự móc tiền túi mời Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu đi câu lan nghe hát, hai đồng liêu vừa nghe hát, vừa làm nhiệm vụ truyền thừa sự sống.
Đây là Hứa Thất An đền bù cho bọn họ, vì Tống Đình Phong đã tặng năm lượng bạc cấp cho Dưỡng Sinh Đường. Hắn là một tay ăn chơi chưa lập gia đình, chi tiêu sinh hoạt cứ có là xài, nếu không có tiền đi Giáo Phường Ty, sẽ bị tức trứng.
Rời khỏi câu lan, Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong đang đói được ăn nên vô cùng thỏa mãn, ba người chưa đi được bao lâu, đã bị một đồng la cưỡi ngựa chặn lại, giọng phàn nàn: "Các ngươi đi mò mẫm ở đâu thế? Đi tìm cả buổi mà tìm không thấy."
"Chuyện gì?" Hứa Thất An hỏi.
"Ngụy công cho mời." Đồng la kia đáp.
Người được mời đương nhiên là Hứa Thất An, Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu tự biết cân lượng của mình, vẫy tay từ biệt tên đồng liêu thích làm việc thiện, tiếp tục công việc đi tuần phố của bọn họ.
Quay về nha môn, tiến vào Chính Khí Lầu, Hứa Thất An thấy Ngụy Uyên đang ngồi bên bàn đọc sách.
Đại hoạn quan buông sách xuống, nói: "Nghe Hoài Khánh nói, ngươi có bí phương điều chế, giúp làm tăng vị tươi ngon của đồ ăn?"
Hoài Khánh nhiều chuyện quá vậy? Loại chuyện nhỏ nhặt này mà cũng đi nói lung tung khắp nơi! Hứa Thất An thoáng kinh ngạc, "Chút tài mọn, không đáng để Ngụy công tưởng nhớ."
"Hoàng hậu dạo này ăn uống không tốt, thân thể gầy yếu, bổn tọa muốn thử thứ điều chế của ngươi." Ngụy Uyên ôn hòa nói.
Hoàng hậu là sinh nương của Hoài Khánh, Hoài Khánh nhờ Ngụy Uyên tìm hỏi gia vị của ta! Hứa Thất An giật mình gật đầu, thấy phòng trà không có ai, liền lấy kính nhỏ ngọc thạch ra, khẽ gõ vào mặt sau, một cái bình nhỏ rơi ra, hắn vững vàng thò tay tiếp được.
Thành quả lao động của Chử Thải Vi và Tống Khanh đều ở trong này, hắn chỉ để lại cho Chử Thải Vi vài bình gia vị thôi.