Không phải số sáu nghi ngờ mình là số ba đó chứ? Nói nào ngay, hôm đó mình còn nói nhặt được tiền ngay trước mặt hắn, ừm, chỉ mỗi việc nhặt được tiền thì không có gì, ai mà chả có lúc vận cứt chó, nhưng mà số sáu nhất định sẽ có suy đoán, thấy mình không có bình thường, nói không chừng đã liên tưởng mình với số ba rồi.
Nhưng mình đã đắp nặn hình tượng học sinh Nho gia trong lòng thành viên Thiên Địa Hội rất sâu, ấn tượng đầu tiên luôn luôn là quan trọng nhất, khó thay đổi được nhất, nên quá lắm thì số sáu chỉ nghi ngờ mà thôi, Hứa Thất An thở dài:
"Ta từng được nghe số ba nhắc tới."
Hắn không giải thích gì nhiều, phần còn lại để Hằng Viễn tự bổ não thêm vào. Đầu tiên, Hằng Viễn nhất định sẽ đâm ra thắc mắc với cái quan hệ "cấp trên cấp dưới” kia. Thiên Địa Hội không phải là tổ chức bí mật, nhưng lúc nói ra bên ngoài, thì đều bảo Thiên Địa Hội là do Kim Liên đạo trưởng đại diện do đạo sĩ Địa Tông thành lập.
Những người cầm mảnh vỡ Địa Thư còn lại tạo thành Thiên Địa Hội, mới thật sự là thế lực được che giấu. Làm sao số ba dám tùy tiện lấy chuyện này ra nói cho thuộc hạ nghe được.
Sau đó, số sáu Hằng Viễn sẽ mang theo mối nghi ngờ đó đi điều tra hắn, điều tra tới điều tra lui, sẽ phát hiện ra thì ra đường đệ của Hứa đại nhân là học sinh thư viện Nho gia.
Tới lúc đó, hắn ta sẽ cảm thấy mình đã phát hiện ra bí mật.
Quả nhiên, Hằng Viễn không nói gì nữa, trầm ngâm vuốt cằm.
Kỳ thật bị lộ thân phận cũng không sao, vấn đề này không lớn, số sáu Hằng Viễn là người tốt. Ừ, chủ yếu là vì mình đã bơm hình tượng trên mạng Địa Thư ghê gớm quá, lộ thân phận ra thấy rất mắc cỡ thôi. Hứa Thất An cáo từ rời đi.
Trở lại nha môn, Hứa Thất An nhận được thư do áo trắng Ty Thiên Giám đưa tới, nói Chử Thải Vi đã có được đột phá trọng đại trong luyện kim thuật, Tống Khanh gọi hắn tới Ty Thiên Giám để thương nghị.
Nhanh vậy đã làm được rồi? Hứa Thất An cưỡi con ngựa nhỏ, giục ngựa chạy tới Quan Tinh Lầu.
Hắn tìm thấy Tống Khanh và Chử Thải Vi ở phòng luyện đan trên lầu bảy, đi kèm là hai cặp mắt quầng thâm.
"Thải Vi cô nương, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều chút." Hứa Thất An thầm nghĩ, không thôi cũng sẽ trở thành đại sư quản lý thời gian đó.
Chử Thải Vi với đôi mắt đờ đẫn, quầng thâm đen xì khiến nàng trông càng thêm ngốc, nói với giọng mệt mỏi: "Ba ngày liền ta chưa chợp mắt "
Tống Khanh móc trong tay áo một cái bình sứ, đưa cho Hứa Thất An: "Ngươi xem thử xem."
Hứa Thất An mở nắp, đổ một chút ra lòng bàn tay, trong bột nấm hương có xen lẫn những hạt rất nhỏ, hắn liếm thử, cảm nhận được một cảm giác tươi sống đậm đà toát ra trên đầu lưỡi.
"Sao ngươi làm được?" Hứa Thất An chấn kinh.
"Lên men ngũ cốc, bỏ thêm mật đường, chiết xuất ra." Tống Khanh phẩy tay, không muốn giải thích thêm: "Ngươi muốn biết quá trình, tí ta sẽ bảo Thải Vi ghi cho ngươi, ngươi xem xem có đúng là thứ này không."
Hứa Thất An trầm ngâm: "Mùi vị rất giống, cái này có độc không?"
"Không có."
“Vậy chính là nó."
Tống Khanh gật đầu: "Thứ này còn quý hơn cả muối. Nếu mà phổ cập mở rộng ra, triều đình nhất định sẽ đòi lũng đoạn nó.”
"Trước giờ đồ Ty Thiên Giám làm ra, đều để triều đình phụ trách việc kinh doanh, tiền lời hàng năm Ty Thiên Giám chiếm ba thành. Ta đã bàn với Dương sư huynh, cái này sẽ phân ngươi một thành."
Lý do chỉ phân một thành, là vì Hứa Thất An chỉ đưa ra khái niệm về bột ngọt và một ít lý luận, trình tự thực hiện, nhưng trình tự đó khá chính xác, đã giúp Tống Khanh và Chử Thải Vi thoát được khá nhiều bước sai lầm.
Trong lĩnh vực luyện kim thuật mới này, Chử Thải Vi và Tống Khanh đã bỏ công sức ra nhiều hơn hắn.
"Phân chia rất công bằng." Hứa Thất An gật đầu, giọng thăm dò: "Như vậy, một năm ta sẽ có thể được chia bao nhiêu bạc? Ừm, ta biết hơi thiếu căn cứ để tính toán, Tống sư huynh cứ cho ta một con số đại khái là được."
"Cái này còn phải xem triều đình định bán như thế nào." Tống Khanh trầm ngâm: "Một thành, chắc được chừng mấy vạn lượng bạc. Ta chỉ tính trong khu vực Kinh Thành thôi."
Nói xong, hắn nhìn thấy tay mình bị Hứa Thất An nắm chặt, đồng la nhỏ nói với hắn bằng lời lẽ thấm thía, chân thành:
"Nguyện tình nghĩa của chúng ta đến thiên trường địa cửu, sông cạn đá mòn."
"Nói… nói quá lời rồi."
Hoàng Cung, ngự hoa viên.
Ngụy Uyên phụng bồi Nguyên Cảnh Đế đi dạo trong ánh mặt trời ấm áp, vườn hoa trồng đủ loại hoa cỏ, cây cối trân quý rộng hai mươi mẫu này của hoàng gia, cảnh ngày đông và ngày xuân là hai phong cảnh hoàn toàn khác biệt.
"Sương giá làm cây cỏ, hoa cảnh đều tàn tạ, khung cảnh nhìn như tiêu điều, nhưng mà nhìn kĩ, lại có một cảm giác ý vị khác." Nguyên Cảnh Đế chắp tay sau lưng, giọng cảm khái đầy ẩn ý.
Ngụy Uyên ở phía sau, cách ông ta nửa thân người, trầm ngâm: "Bệ hạ, thứ tiêu điều, từ xưa đến nay không phải là phong cảnh."
Bị đại hoạn quan cãi lại, Nguyên Cảnh Đế chỉ cười, không hề để ý: "Đầu xuân năm sau, tự nhiên trăm hoa sẽ lại nở rộ."
Ngụy Uyên như vẫn muốn cãi nhau: "Đó là mùa xuân năm sau, chứ bây giờ còn sớm. Tiêu điều này chẳng biết còn kéo dài tới khi nào."
Nguyên Cảnh Đế nghiêng đầu qua nhìn ông một cái, "Thế Ngụy khanh cảm thấy thế nào?"
Ngụy Uyên ôn hòa đáp: "Cảnh trăm hoa đua nở tuy đẹp, nhưng đến khi xuân qua đông tới, hoa tươi thắm lại tiêu tán. Bệ hạ người xem, những thân cây mới là thứ xanh suốt bốn mùa, dù là gió xuân trăng thu, hay mùa hè đông giá, thì chúng vẫn tồn tại như cũ.”
"Bỏ đi những bông hoa rực rỡ, những thân cây xanh mãi bốn mùa mới là tồn tại lâu dài."
Nguyên Cảnh Đế thu lại ý cười, nhàn nhạt liếc đại hoạn quan, đại hoạn quan mặt mỉm cười, ánh mắt ôn hòa, nửa bước không lùi.
Quân thần nhìn nhau hồi lâu, Nguyên Cảnh Đế thản nhiên nói: "Mấy hôm trước hoàng hậu bị nhiễm phong hàn, sau khi khỏi thì ăn uống không ngon, đã mấy ngày rồi vẫn chưa ăn lại được bình thường."
Ngụy Uyên cuối cùng cũng dời mắt đi, khom người hành lễ: "Thuật sĩ Ty Thiên Giám nói thế nào?"
"Ăn uống chưa được tốt, nhưng thân thể không việc gì, tĩnh dưỡng." Nguyên Cảnh Đế nói: "Nhưng trẫm thấy hoàng hậu gầy hẳn đi, Ngụy Uyên, ngươi đi thăm nàng thay trẫm."
"Vâng!"