Hành vi này của Ngụy Uyên hơi ác à nha. Tính phần lời chênh lệch cũng hơi quá đó, có điều, điều này chứng tỏ chỉ cần sản xuất gia vị với số lượng lớn, nhất định sẽ kiếm đầy bồn đầy bát.
Mình thế này có tính là đánh bậy đánh bạ, mà lập thành thê thiếp thành đàn, tự nhiên bình thường mà mở ra con đường làm giàu không?
"Đúng là việc chuyên nghiệp là có người chuyên nghiệp. Biết vậy mình không ngờ nghệch nhảy ra, chỉ hướng cho Thuật sĩ Ty Thiên Giám, lẽ ra mình chỉ cần ngồi ở sau màn hưởng thụ thành quả mà thôi. Tiếc thay, đã quá muộn!" Hứa Thất An yên lặng thở dài.
Án thuế bạc đến án Tang bạc, rồi đến bây giờ, hắn đã đắc tội quá nhiều đại lão trong triều, đã bị gắn chặt vào chung với Ngụy Uyên.
Duới tình huống như thế, thứ hắn cần phải làm là tu luyện, và phụ tá cho Ngụy Uyên. Địa vị của Ngụy Uyên càng củng cố, quyền lực càng lớn, thì lợi ích Hứa Thất An thu hoạch được cũng sẽ càng nhiều. Quả thật là không nên bỏ nhiều tinh lực đi chọc vào luyện kim thuật.
Ừ, cũng không phải là hoàn toàn không còn thời gian, sau này có rảnh rỗi rồi nói tiếp, còn kế hoạch hiện giờ, đầu tiên là bước vào Luyện Thần Cảnh.
Hoài Khánh nhấp một ngụm trà, khiến đôi môi trở nên ướt át, giọng bình tĩnh nói: "Dạo này tranh đấu giữa các đảng trong triều đột nhiên trở nên im ắng. Nguyên nhân là vì Ngụy công và Vương Thủ phụ liên thủ với nhau, định quét sạch tất cả đảng phái lớn nhỏ trong triều."
"Đây là chuyện tốt nha." Mắt Hứa Thất An sáng lên.
Hoài Khánh lắc đầu: "Nhưng bị phụ hoàng chặn lại, thế cục triều đình hỗn loạn, mới là có lợi với ông ấy. Các đảng phái đấu nhau càng kịch liệt, ông ấy càng có thể an tâm tu đạo. Nếu để một nhà độc đại, hoặc hai nhà độc đại, triều cục sẽ thoát khỏi tầm khống chế của phụ hoàng."
Dám nói với ta những điều này, chứng tỏ Hoài Khánh đã coi mình là người mà nàng vô cùng tin cậy. Tuy mình nịnh bợ nàng rất giỏi, nhưng mà cũng đâu đã nịnh được mấy lần. Hứa Thất An gật đầu, phụ họa:
"Để các đảng đấu nhau là một thanh kiếm hai lưỡi, nó có thể bảo vệ địa vị của bệ hạ, cũng có thể đảo loạn triều cục. Đảng phái càng nhiều, tranh đấu càng kịch liệt, nếu để kéo dài, sẽ không còn ai quan tâm tới xử lý chính vụ, trong đầu ai cũng chỉ nghĩ tới âm mưu dương mưu, làm sao để đánh sụp đối thủ."
Trong suốt quá trình nói chuyện, Hứa Thất An luôn để ý quan sát sắc mặt của Hoài Khánh công chúa, nếu nàng lộ ra vẻ không vui hay phản cảm, hắn sẽ ngừng lại ngay.
Ngược lại, Hứa Thất An dùng kiến thức về lịch sử của mình trao đổi, nói chuyện với công chúa, để nàng tăng thêm cảm giác, càng thêm coi trọng mình.
Hoài Khánh công chúa đã đọc thuộc lòng sách sử nheo mắt, cố ý nói ngược lại: "Ngăn cản các đảng tranh đấu chẳng phải giúp tuyệt hậu hoạn vĩnh viễn hay sao?"
Hứa Thất An lắc đầu: "Trong triều không đảng, mới là quái lạ."
Trong triều không đảng, mới là quái lạ! Trong lòng Hoài Khánh công chúa không ngừng thưởng thức những lời này, mắt lóe sáng, vô thức nở một nụ cười.
Hứa Thất An thấy thế, nói ngay: "Ty chức có một chút ý kiến thô thiển, không biết trưởng công chúa có hứng thú nghe một chút hay không."
Hoài Khánh công chúa nghe vậy, lặng lẽ chỉnh lại thế ngồi cho đoan chính, gật đầu: "Cứ nói đừng ngại."
Hứa Thất An cân nhắc từ ngữ: "Kỳ thật cách bệ hạ quản lý triều đình có chút thiếu sót."
Hắn thấy Hoài Khánh công chúa khẽ nheo mắt, nhưng không bảo hắn ngừng, nàng chỉ nhìn hắn chằm chằm, bèn nói tiếp:
"Muốn khống chế triều đình, không cần có nhiều đảng phái như vậy, chỉ cần có ba đảng phái có thế lực ngang nhau là được. Vì dù là trong lĩnh vực nào, hình tam giác luôn là hình thái vững chắc nhất, ừm, trừ lĩnh vực hôn nhân."
"Hình tam giác?" Hoài Khánh nghe thấy một từ ngữ lạ lẫm.
Hứa Thất An dùng tay tạo một hình tam giác, Hoài Khánh nói ngay: "Kết cấu này thường xuất hiện trong xây dựng cung điện."
Trưởng công chúa quả nhiên thông minh hơn người, Hứa Thất An "Ừ" một tiếng, nói: "Nếu chỉ có hai đảng phái, họ có thể sẽ bí mật kết thành đồng minh, mặt ngoài thủy hỏa bất dung, nhưng sau lưng là cùng một giuộc. Nhưng nếu tạo thế chân vạc, giữa bọn họ sẽ rất khó đạt thành nhất trí về mặt lợi ích, triều cục sẽ tương đối ổn định."
Hoài Khánh công chúa trầm tư hồi lâu, tựa hồ đã nghĩ thông gì đó, nàng cười khẽ một cái, rồi nhanh chóng thu liễm, khôi phục tư thái cao lãnh:
" Đại Nho Thư viện Vân Lộc nói ngươi là hạt giống đọc sách, Bổn cung nghĩ ngươi chỉ có tài làm thơ giỏi, không ngờ lại có cả cao kiến như thế, học sinh trong thiên hạ được như ngươi, chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đại Nho Thư viện Vân Lộc quả là mắt sáng như đuốc, là Bổn cung đã coi thường ngươi."
Không, bọn họ cũng chỉ thấy ta làm thơ tốt thôi, không phải ngươi coi thường ta đâu. Ta là anh hùng bàn phím, múa chữ chỉ điểm giang sơn, gõ chữ một tiếng vô địch thiên hạ á.
Hứa Thất An nở một nụ cười dè dặt.
"Kỳ thật ngoài việc có quá nhiều đảng phái, trong triều còn có một vấn đề vô cùng chí mạng nữa. Điện hạ thứ tội, ty chức mới dám nói."
Hoài Khánh công chúa cười yếu ớt: "Người trong nhà đóng cửa nói chuyện với nhau, không cần băn khoăn quá nhiều."
Đôi mắt lành lạnh như hàn đàm của nàng sáng ngời, chân thành nhìn hắn, biểu lộ một dáng vẻ bức thiết muốn nghe muốn tìm, nhưng không nói ra miệng.
Hứa Thất An yên tâm, nói: "Bệ hạ có thể dễ dàng thao túng việc nâng chức, bãi quan vân vân của chư công trong triều, nhưng bệ hạ không thể quản nổi những quan viên và quan lại nhỏ ở tầng dưới cùng, thật ra, những quan lại nhỏ đó mới là đầu sỏ khiến dân sinh khó khăn."
Có vẻ vấn đề này đã chạm tới điểm yếu của Hoài Khánh công chúa, nàng trở nên trịnh trọng hẳn lên, chen lời: "Bổn cung cũng buồn rầu vấn đề này."