"Kỳ thật thói xấu của quan lại nhỏ Đại Phụng tích lũy cho đến nay, là có hai nguyên nhân: Một, là tranh giành đảng phái trong triều quá kịch liệt, dẫn đến sơ sẩy trong quản lý, nói trắng ra chính là chỉ lo đánh nhau mà không làm việc. Hai, là bệ hạ lo tu đạo đã hơn hai mươi năm, khiến mức độ kiểm soát của triều đình đối với tầng dưới bị suy yếu nghiêm trọng, dẫn đến quan lại nhỏ trở nên vô pháp vô thiên."
Hoài Khánh công chúa gật đầu: "Ngươi có cái nhìn rất giống với Bổn cung. Bổn cung không chỉ từng một lần suy nghĩ về vấn đề này, nhưng chưa tìm ra được cách giải quyết."
Ngươi là một cô công chúa, suy nghĩ loại chuyện này để làm gì. Hứa Thất An nói: "Về chuyện quan lại nhỏ, ty chức đề nghị tập trung quyền lực."
"Tập trung quyền lực?" Hoài Khánh công chúa vô thức mang theo ý thỉnh giáo, vì cái từ này lạ quá.
"Hiện giờ tuy bệ hạ vẫn là người nắm giữ triều cục, nhưng bệ hạ đã muốn duy trì cục diện đảng phái hỗn chiến, thì cũng phải có quyền lực tương ứng. Quyền lực của bệ hạ hiện nay quá phân tán." Hứa Thất An không nói tiếp, hắn tin với trí tuệ của trưởng công chúa, nàng có thể hiểu được ý hắn.
Tương tự, làm sao để thay đổi hiện trạng? Cởi chuông phải do người buộc chuông, hoặc là Nguyên Cảnh Đế lãng tử hồi đầu, cần tại chính vụ, hoặc là ông ta thoái vị.
Hứa Thất An ngừng nói ở đây, vì nói tiếp, sẽ không khỏi nói tới đề tài cấm kỵ.
Hai người hàn huyên hồi lâu, Hoài Khánh công chúa đã phải nhìn đồng la này với con mắt khác. Hứa Thất An cũng vậy, công chúa này chẳng những thông minh, còn có học thức uyên bác, làu kinh điển cố, nói chuyện với nàng vừa vui vẻ vừa thoải mái.
Khi thấy đã đủ, Hứa Thất An đưa ra lời cáo từ. Không thể hàn huyên thêm nữa, thật sự không nên thêm một chút xíu nào nữa, vì còn tán gẫu nữa, hắn sẽ phải nói tới chủ nghĩa xã hội khoa học mất.
Hoài Khánh công chúa gật đầu, trong mắt vẫn còn chưa thỏa mãn.
Rời khỏi vườn ngự uyển của Hoài Khánh công chúa, Hứa Thất An liền đi tìm Lâm An, sau khi nhanh chóng được thông truyền, hắn được thị vệ dẫn vào trong phủ.
Lúc này là giờ Tỵ hai khắc (chín giờ rưỡi sáng), Lâm An mặc váy đỏ rực đang chơi đá cầu với cung nữ.
Nếu Hứa Linh Âm có thiên phú về mặt ăn uống, thì Phiếu Phiếu có thiên phú dị bẩm về mặt chơi vận động. Trò đá cầu này của nàng còn tốt hơn Hứa Thất An luyện võ.
Váy đỏ rực tung bay, eo nhỏ xoay xoay, chân thon dài như có kèm theo GPS, lúc nào cũng bắt được cầu, chặn đường, đá nó lên lại không trung.
Cho nên mới nói nếu cô nàng này sinh ra ở thời của hắn, nàng chính là tiểu nữ vương mỗi ngày du lịch, đi chơi đêm.
Chiếc váy lần này khá là kín đáo, bên dưới mặc quần chẳng nhìn thấy được gì. Hứa Thất An thầm oán trong bụng, ôm quyền chào: "Điện hạ."
Thấy Hứa Thất An tới bái phỏng, Lâm An đá quả cầu cho cung nữ, đưa tay lên chống eo: "Không phải bảo án kết xong, mỗi ngày đều tới đây chào ta à?"
"Hoàng Cung đâu phải nơi ty chức nói muốn vào là vào!" Hứa Thất An đi về phía đình nghỉ mát, Lâm An công chúa cũng đi qua.
Nàng nhận lấy khăn tay nha hoàn đưa tới, khẽ lau khuôn mặt nhỏ nhắn, làm hàng mi dài đang yên lành rối cả lên.
"Sắp tới bổn cung muốn ra khỏi cung đi chơi, ngươi theo phụng bồi ta." Lâm An đưa khăn tay lại cho nha hoàn, rồi rửa tay.
Hứa Thất An liếc nàng: "Không đi."
Lâm An lập tức trừng mắt: "Cẩu nô tài."
Hai người lại bắt đầu chơi trò đấu mắt với nhau. Phiếu Phiếu thì dùng ánh mắt hoa đào vũ mị của mình để dụ dỗ Hứa Thất An, Hứa Thất An thì dùng mắt cá chết chống lại.
Quả nhiên, lần này Lâm An lại là người nhận thua trước, mặt trứng ngỗng có chút ngượng ngùng, quay mắt đi, cả giận nói: "Nếu là Hoài Khánh bảo, ngươi có dám từ chối không?"
Hoài Khánh sẽ không bảo ta đi làm cái việc tìm đường chết này đâu, bắt cóc công chúa xuất cung là tội chém đầu! Hứa Thất An móc một cái bình sứ từ trong ngực:
"Gần đây ta ngẫu nhiên làm ra một món đồ chơi nhỏ, lúc nấu ăn bỏ một ít vào, sẽ làm tăng độ thơm ngon, gọi là gia vị."
Nói chuyện với Phiếu Phiếu, hắn khá là tùy tiện, không tự xưng ty chức, nhị công chúa cũng chưa bao giờ để trong lòng mấy chuyện này.
"Gia vị? Cái tên nghe thật là lạ." Lâm An cười hì hì: "Lại không có bạc bỏ ra đúng không? Thôi, Bổn cung lại thưởng cho ngươi một bức họa, ừ, trong kho có đưa tới một cái bút ngà voi, nghe nói cũng đáng giá, ta lại không thích viết chữ, tặng cho ngươi đi."
Hứa Thất An lập tức nói: "Điện hạ hiểu lầm rồi, ty chức đến không phải vì ban thưởng, ty chức là cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho công chúa."
Lâm An là người thích nghe dỗ ngon dỗ ngọt, lập tức vui lên ngay: "Thế ngươi muốn cái gì?"
"Thỉnh điện hạ tương chuyển nó thành bạc."
"Muốn bạc cũng được." Phiếu Phiếu đưa tay chống cằm, cười mỉm nhìn hắn, đôi mắt hoa đào mơ màng như đang nhìn tình lang.
"Bổn cung thấy không vui, chơi đá cầu chán quá… ngươi kể chuyện cho ta nghe đi, cái chuyện Tây Du Ký lần trước ấy."
"Vâng điện hạ, giờ kể cho ngươi nghe đoạn ‘Ba lần mượn quạt ba tiêu’." Hứa Thất An uống hớp trà cung nữ dâng lên, để làm trơn cổ họng:
"Có một ngày, thầy trò Đường Tăng đi tới Hỏa Diệm Sơn, ở đó lửa cháy phừng phừng, muốn bay cũng không bay qua nổi. Thổ địa mách với Tôn đại thánh, muốn dập tắt lửa của Hỏa Diệm Sơn, thì phải mượn quạt ba tiêu của Thiết Phiến công chúa. Nói đến vị Thiết Phiến công chúa kia, thì nàng ấy chính là thê tử của Ngưu Ma Vương."
"Ngưu Ma Vương? Là huynh đệ kết nghĩa của Tôn đại thánh." Trí nhớ của Phiếu Phiếu rất tốt, khẽ kêu lên.
"Đúng vậy, nên Tôn đại thánh với Ngưu phu nhân mới có một khúc chuyện cũ không muốn cho ai biết."
"Chuyện cũ gì?"
"Công chúa cứ từ từ nghe ta kể." Hứa Thất An nhìn cung nữ, "Ngươi đi ra ngoài đình chờ."
Cung nữ ngoan ngoãn rời đi.
Lúc này Hứa Thất An mới yên tâm, kể tiếp: "Tôn đại thánh đi tới động Ba Tiêu, Thiết Phiến công chúa nhiệt tình đón tiếp, nhưng không đồng ý cho hắn mượn quạt ba tiêu. Nên hai người bắt đầu vật lộn.”
"Tôn đại thánh nói: Tẩu tẩu, ta đang bên trong ngươi rồi!”
"Thiết Phiến công chúa kêu lên: A, đau quá, ta không chịu nổi, ngươi mau ra đi.”
"Tôn đại thánh nói: Tẩu tẩu há miệng, lão Tôn sẽ ra ra.”
"Lúc này, Ngưu Ma Vương ở ngay ngoài cửa, nhìn thấy tất cả."
(cái đoạn này đọc nó cứ sao sao ấy, haha)
"Vậy hắn giúp ai?" Lâm An buồn rầu: "Một bên là huynh đệ kết nghĩa, một bên là thê tử kết tóc, đúng là khó xử."
"Không, Ngưu Ma Vương và Thiết Phiến công chúa đã hòa ly rồi."