Không ở trong phủ nhị công chúa phủ quá lâu được, vì đến trưa Hứa Thất An còn phải đi tuần phố, nên sau đó, hắn liền cáo từ rời khỏi.
Phiếu Phiếu lưu luyến, nhướng mày lên: "Hứa Ninh Yến, để ta nói với phụ hoàng, cho ngươi vào cung nhậm chức, làm thị vệ cho Bổn cung."
Làm thị vệ cho ngươi thì có tiền đồ gì? Ngươi đúng là muốn ta làm trâu làm ngựa cho ngươi mà! Hứa Thất An bất đắc dĩ nói: "Điện hạ, ty chức vẫn có chút hoài bão của mình."
Hiển nhiên, làm trâu làm ngựa cho công chúa, làm sao có tiền đồ bằng cống hiến sức lực cho Ngụy Uyên. Nguyên Cảnh Đế sủng ái Phiếu Phiếu, ngoài việc nàng chỉ làm ồn làm nũng, thì chính là vì nàng ngây thơ đáng yêu, không có tâm cơ.
Còn mà như Hoài Khánh công chúa, muốn nâng đỡ đưa tâm phúc thượng vị, thì phải tìm thời cơ, ví dụ như án Tang Bạc, các Hoàng tử khác cũng thế.
Phiếu Phiếu cầu Nguyên Cảnh Đế tha tội chết cho hắn không thành công, là Hứa Thất An đã nhìn thấu con người của Nguyên Cảnh Đế rồi.
"Nhị công chúa, ngươi cần gì phải khổ như thế, ty chức chỉ là một Đả Canh Nhân nho nhỏ mà thôi." Hứa Thất An thầm nói trong lòng, chúng ta không thích hợp.
"Bọn họ không có ai thú vị như ngươi, ai nói chuyện với ta cũng nơm nớp lo sợ." Lâm An cong đôi môi nhỏ, chà chà bàn chân:
"Ta không thích đọc sách, cầm kỳ thư họa cái gì cũng không được, ở trong hoàng cung khó chịu muốn chết. Hồi còn nhỏ, Thái Tử ca ca còn chịu chơi với ta, nhưng bây giờ, ta đi tìm huynh ấy, là huynh ấy liền cau mày, lúc nào cũng bảo mình có chính sự có chính sự."
Đúng là một tổ chức đáng thương, cùng là chim hoàng yến, không phải Hoài Khánh công chúa có thể tự do ra vào à? Hứa Thất An nghĩ một chút, liền nghĩ thông.
Hoài Khánh là loại nữ cường nhân cho nàng ba nghìn binh mã, nàng có thể tự đi giành chính quyền, học phú năm xe, năng lực siêu cường. Trong đám con cái của Nguyên Cảnh Đế, nói về tài hoa, thủ đoạn, hầu như không có ai có thể sánh bằng Hoài Khánh.
Lâm An thì khác, nàng là một công chúa nhỏ điêu ngoa bốc đồng, không có tâm cơ, dễ bị những kẻ lòng muông dạ thú lừa gạt.
Hứa Thất An tự động gắn mình vào hàng ngũ "Lòng muông dạ thú" đó.
"Thật ra chuyện này dễ thôi. Công chúa bảo hồi phủ đệ của mình là được rồi. Hoàng Thành đương nhiên là thú vị hơn trong ở trong cung thành." Hứa Thất An nói.
Lâm An là có phong hào công chúa, có phủ đệ của mình ở trong Hoàng Thành.
"Vậy mai ngươi tới Lâm An phủ gặp ta." Phiếu Phiếu nói.
Đến bữa trưa, Lâm An công chúa ngồi kiệu tới Cảnh Tú Cung. Hôm nay, Trần quý phi sai người báo cho đôi nhi nữ, gọi họ tới Cảnh Tú Cung dùng bữa.
Lúc dùng bữa, Thái Tử dùng món ăn Trần quý phi đã tỉ mỉ chuẩn bị, bỗng nhiên nói: "Nghe đám người hầu trong nội cung kháo nhau, Ngụy Uyên đưa cho hoàng hậu một bí phương trị bệnh kén ăn cho bà ấy."
Trần quý phi cười: "Là chuyện đó à, hình như gọi là gia vị? Nghe nói lúc nấu ăn bỏ một ít vào sẽ làm hương vị khiến người ta khó mà quên được."
Thái Tử nhìn ra Trần quý phi cũng thèm muốn, "Nếu nương phi muốn thử, để hài nhi đến hỏi hoàng hậu xin một ít."
Trần quý phi cười: "Nghe nói Hoài Khánh công chúa cũng xin, mà hoàng hậu còn không cho."
Hai nương tử đều trở nên bất đắc dĩ.
Lâm An công chúa nhìn mẫu thân và ca ca, muốn chứng thực: "Gọi là gia vị hả?"
Thái Tử nhìn nàng, "Ngươi cũng nghe nói?"
Lâm An không tim không phổi đâu có để ý tới tin tức trong hậu cung, lắc đầu: "Hôm nay Hứa Ninh Yến có đưa cho ta một thứ, gọi là gia vị."
Nàng gọi nha hoàn, ra lệnh: "Hồi cung mang tới cho ta."
Một khắc sau, nha hoàn không kịp thở chạy trở lại, cầm theo cái bình để trong phủ.
Thái tử điện hạ vượt lên trước nhận bình sứ, mở nắp, ngửi thấy một mùi hương nồng đậm muốn gay mũi, chỉ nhìn ngửi một cái, đã biết vật này thần kỳ.
"Bảo nhà bếp làm nóng lại mấy món này, bỏ thêm thứ này vào, để chúng ta nếm thử!"
Đề nghị của Thái Tử được mẫu thân và muội muội đồng ý.
Không lâu sau, cung nữ bưng lại đồ ăn lên. Mẫu tử ba người không nhích đũa, mà nhìn cung nữ.
Cung nữ lấy ngân châm ra thử độc, lấy đũa của mình nếm tất cả các món. Thái Tử nhìn thấy rõ vẻ ăn chưa đã thèm trong mắt nàng ta, nhưng lại không dám ăn nhiều, lưu luyến nhìn mấy đĩa đồ ăn.
Lại chờ thêm một chút, thấy cung nữ không việc gì, Thái Tử mới thúc giục: "Múc cho Bổn cung một chén canh Giáp Ngư."
Cung nữ bên cạnh vừa múc nước canh, vừa cười: "Điện hạ thật tinh mắt, canh này có hương vị thật làm người khó quên."
Thái Tử không chờ nổi nhận lấy, nếm một muỗng to, lớn tiếng khen: "Đúng là hương vị có khác! Nương phi, Lâm An, hai người mau thử, mau thử đi."
Đã lâu, Trần quý phi chưa từng thấy Thái Tử thoải mái như vậy, trong lòng rất vui.
Lâm An đã nhanh chóng ra tay. Nàng không ăn canh Giáp Ngư, mà gắp một món thức ăn, nhai nhai mấy cái, vô thức gắp đũa thứ hai, rồi đũa thứ ba.
Ăn trưa xong, đã lâu không thấy nhi nữ ăn uống vui sướng như vậy, trong lòng Trần quý phi vô cùng vui mừng.
"Đúng là thứ tốt. Chỉ một lọ nhỏ như này, đầu bếp ngự thiện phòng không biết phải tốn bao nhiêu tinh lực mới đạt tới được." Thái tử điện hạ cảm khái, mặt không thay đổi cất cái bình vào ống tay áo.
Phiếu Phiếu trừng to mắt, nhào đầu về phía trước, túm lấy tay áo của Thái Tử, mày lá liễu dựng lên: "Của ta!"
"Hứa Thất An kia chả phải người của ngươi à, ngươi lại tìm hắn đòi là được." Thái tử điện hạ nói như đúng rồi: "Buông tay."
"Ta không buông, đây là đồ của ta!"
Hai huynh muội tranh chấp không xong, quay qua tìm Trần quý phi phân xử, Trần quý phi vừa bực mình vừa buồn cười: "Lớn như vậy rồi, còn cứ như hài tử! Nghe lời nương phi, để ở chỗ nương phi đi, vậy là công bằng."
"!" Thái Tử và Lâm An xoay đầu lại, tiếp tục giành nhau.