Nàng kinh ngạc phát hiện, môn cờ này rõ ràng rất đơn giản, cách đánh cũng chỉ có mấy loại như thế, vậy mà không biết vì sao, lại thú vị hơn chơi cờ bình thường vô số lần, làm người ta không nhịn được chìm vào trong đó, không còn tự kìm chế được.
Càng đánh càng thua, càng thua lại càng muốn đánh tiếp, ý chí chiến đấu bừng lên mãnh liệt.
Đồng thời, nàng có một ảo giác mình là cao thủ cờ vây, đánh cờ như bay, giết tới ngươi tới ta đi.
Cuối cùng, Hứa Thất An cố ý thả một nước, để nàng gộp đủ năm quân liền nhau.
"Thắng rồi!" Phiếu Phiếu vui vẻ reo hò.
Hứa Thất An cười, đầy vẻ “mọi việc đều nằm trong dự liệu”.
Thứ cờ ca rô này, nếu là Hoài Khánh công chúa chơi, chưa tới một khắc hẳn là đã chán, còn xì mũi coi thường, vì nó quá đơn giản.
Nhưng đối với một nữ hài còn ngây thơ như Lâm An, cờ ca rô là một trò chơi vô cùng thú vị, chỉ một trò chơi nhỏ đơn giản cũng có thể mang lại sự chú ý và lan tỏa rất lớn. Hứa Thất An cũng từng trầm mê chơi những trò chơi nhỏ, ví dụ như chọn một cái, ví dụ như liên tục xem, ví dụ như 2048 vân vân.
Chơi một cái liền chơi suốt mấy tiếng đồng hồ, trong khi cái đầu không ngừng tự nói với mình: Không thể chơi nữa, không thể chơi nữa.
Nhưng cơ thể thì vẫn tiếp tục mê.
"Hứa Ninh Yến, ngươi thật là lợi hại." Lâm An miết ngón tay ngọc, khuấy động bàn cờ, "Vừa biết làm thơ lại còn biết nhiều trò chơi nhỏ thú vị như vậy.”
"Đúng rồi, cái bài thơ kia nghĩ ra nửa phần đầu chưa?"
Hứa Thất An lắc đầu.
"Sau say không biết trời trong nước, đầy thuyền thanh mộng áp tinh hà." Lâm An công chúa không hỏi nữa, chỉ lẩm nhẩm đọc lại nửa bài thơ sau kia:
"Thật là đẹp, ta cũng muốn có một ngày có thể nằm trên thuyền, nhìn bầu trời sao dằng đặc, quanh mình cũng có đầy sao. Ta hy vọng lúc ấy mình tự do."
Lúc này nàng không còn là Phiếu Phiếu, mà là một nữ hài hồn nhiên và trẻ thơ.
"Nhị công chúa, có phải ngươi kể chuyện ta tặng ngươi gia vị cho trưởng công chúa nghe không?" Hứa Thất An thình lình hỏi.
"Không có." Lâm An nháy mắt, thoáng cái nàng đã lại từ nữ hài hồn nhiên Lâm An biến thành tiểu nữ vương quán bar đêm Phiếu Phiếu.
"À!" Hứa Thất An không hỏi tiếp, nhìn sắc trời, mới nhận ra trời đã hoàng hôn, Hoàng Thành đã đóng cửa, không thể đi ra được.
Vì tuần tra Hoàng Thành là nhiệm vụ của các ngân la, ngọc bài ở eo hắn không dùng được, ngọc bài của Lâm An công chúa cũng vậy.
Hoàng Thành cấm đi lại ban đêm rất nghiêm, muốn xin bằng thư của triều đình rất khó, hơn nữa thường xin bằng thư là phải xin trước mấy ngày, bây giờ không thể nào xin được. Chưa kể, nha môn trong hoàng thành sớm đã hết giờ, nghỉ làm việc rồi.
Hứa Thất An thuận lý thành chương ở lại Lâm An phủ, lúc hoàng hôn, Hứa Thất An còn đi dạo trong phủ công chúa, phát hiện hoa viên sau phủ có một cái ao to.
Bên bờ ao có thả neo một cái thuyền mui đen.
"A, nàng lẩm bẩm nghĩ đến việc nằm trên thuyền xem sao, rõ ràng thiên thời địa lợi đều có, thế mà cứ nói với vẻ đầy mơ ước như thế. Người tuổi trẻ bây giờ, đúng là vua nói miệng, mà thiếu năng lực thực tế."
Hứa Thất An bất động thanh sắc rời khỏi, đến lúc Phiếu Phiếu thiết yến chiêu đãi hắn, bèn đề nghị: "Điện hạ, chúng ta đổi chỗ dùng cơm đi."
Mắt công chúa sáng lên, không hỏi gì thêm, theo chỉ thị của hắn, phân phó cung nữ xách bàn nhỏ và thức ăn, đi vào hậu hoa viên, leo lên thuyền mui đen.
Kê bàn, đốt than xong, do trong thuyền không chứa được nhiều người, nên cung nữ đành phải ở trên bờ nhìn, mọi người nhìn nhau, có chút ưu sầu.
Công chúa và người nam nhân này qua lại hơi bị gần quá, ban ngày thì không sao, nhưng buổi tối ở trong ao mà như này, về tình về lễ đều không thích hợp.
Lâm An uống vài chén rượu, mặt đỏ hồng lên: "Bổn cung chưa thử dùng bữa ở trong thuyền bao giờ."
Dưới ánh nến, gương mặt nàng láng mịn như một khối ngọc đẹp, đôi mắt hoa đào vũ mị như tơ. Rõ ràng là một mỹ nhân cổ điển có sắc đẹp thay cơm, nhưng trong đầu Hứa Thất An lại thay đổi quần áo của nàng, tưởng tượng hình ảnh một tiểu nữ vương quán bar đêm mặc áo thun cổ tròn màu đỏ, ngực áo in hình gấu con, bên dưới mặc một cái quần short jean, chân đi giầy thể thao màu trắng, đôi chân ngọc vừa dài vừa thẳng, mái tóc dài uốn quăn gợn sóng.
Màn đêm buông xuống, trăng lưỡi liềm treo trên cao.
Hứa Thất An đột nhiên nói: "Nằm xuống."
Phiếu Phiếu sửng sốt, trong lòng khẽ giật mình, nhưng không chút suy nghĩ, ngả người ra sau.
"Ai nha."
Cái não dưa đập vào boong thuyền, đau nhói kêu lên một tiếng, nhưng ngay sau đó nàng liền ngây ra. Trong màn đêm, có một vầng trăng lưỡi liềm, những đốm sao thưa thớt tô điểm, lóe ra ánh sáng cô độc.
Mặt nước trơn nhẵn trong như gương, chiếu ra hình ảnh trăng lưỡi liềm và những chấm sáng nhỏ.
"Sau say không biết trời trong nước, cả thuyền thanh mộng áp tinh hà." Hứa Thất An nói khẽ.
Nàng si ngốc nhìn lên bầu trời với ánh sao sáng, ánh mắt mê ly, Hứa Thất An nhìn nàng, cái cằm trắng muốt, đường cong ưu mỹ, cái mũi ngạo nghễ vươn lên, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ nhếch.
Một cô gái như nàng, quyến rũ trời sinh, dáng vẻ khi hơi say quả thực mê người.
"Ít sao quá, ta muốn thấy biển sao (tinh hà), muốn thấy biển sao." Nàng nằm trên boong thuyền, vặn vẹo cái eo, vô thức làm nũng.
Hôm nay sao không ít, nhưng đương nhiên còn xa mới với tới hai chữ ‘biển sao’, cái đó phải đợi đến mùa hè mới được.
"Thật là đẹp!" Lâm An thì thào.
Quan Tinh Lầu, bát quái đài.
Giám Chính đứng bên bàn bát quái xem thiên tượng, tai khẽ nhúc nhích.
Mấy giây sau, đường vân trên trận pháp sáng lên, xuất hiện bóng người mặc áo trắng đứng chắp tay sau lưng, lẩm bẩm:
"Tay cầm trăng sáng hái… "
Nói một được một nửa, đột nhiên bị kẹt, cổ họng như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, không làm sao nhả ra được phần nội dung tiếp theo.
Một hồi sau, Dương Thiên Huyễn phát hiện mình lại nói chuyện được, lập tức trở nên ngoan ngoãn, "Sư phụ, ngài tìm ta có việc gì?"
Giám Chính cũng trong tư thế đứng đưa lưng về phía hắn, râu bạc trắng bồng bềnh, "Đi Vân Châu, xem xem."
Nửa câu sau là truyền âm nhập mật.
Hai thầy trò đưa lưng về phía nhau, Dương Thiên Huyễn thăm dò: "Lén lén hả?"
"Ừ."
"Đã minh bạch, lão sư còn giao phó gì nữa không?"
"Cửu Châu ngọa hổ tàng long, núi này còn cao hơn núi kia, đi ra bên ngoài, phải biết khiêm tốn, đừng có nói những lời không nên nói, làm những chuyện không nên làm."
"Lão sư, nói rõ hơn một chút."
"Bớt ra vẻ, cái câu nói kia đừng đi khắp nơi nói lung tung, sẽ bị đánh đấy."
"Dạ lão sư."