CHÚC MỪNG NĂM MỚI! AN KHANG THỊNH VƯỢNG!
Sáng sớm, Lâm An mơ màng tỉnh dậy, cả người ấm áp, nàng thoải mái duỗi eo, chân đạp cái ‘xoảng’ vào chân bàn.
Nàng ngơ ngác mở đôi mắt còn ngái ngủ, nhìn thấy bầu trời trắng sữa, lúc này, mặt trời còn chưa mọc.
Phiếu Phiếu như người tỉnh dậy sau một đêm say, tựa như quán ăn đêm trong ánh mắt từ mê mang chuyển thành hoang mang, nghi ngờ không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, sao không phải là nhìn thấy lớp rèm giường xinh đẹp, mà lại là bầu trời lúc tảng sáng?
Nàng ngơ ngác khẽ rên “ưm” một tiếng.
Các cảnh đêm qua xẹt qua trong đầu như đèn kéo quân. Nàng nhớ ra rồi, đêm qua, nàng với Hứa Ninh Yến chèo thuyền du ngoạn ao, uống rượu nói chuyện phiếm.
Có lẽ vì chưa bao giờ có thể nghiệm như vậy, nên nàng đã đồng ý đề nghị của đồng la nhỏ. Đối với một công chúa chưa lấy chồng, hành vi lớn mật như vậy mà bị truyền ra, sẽ đủ hủy danh dự của nàng chỉ trong thoáng chốc.
Sau đó, có lẽ do có uống chút rượu, nàng càng thả lỏng cảnh giác, làm theo lời hắn, ma xui quỷ khiến leo lên boong thuyền nằm.
Khi nhìn thấy bầu trời đầy sao, trái tim nàng liền say, trong đầu chỉ còn mỗi ý cảnh của câu thơ "Sau say không biết trời trong nước, cả thuyền thanh mộng áp tinh hà”.
Như si như say.
Không muốn dậy nữa, mượn cảm giác say, ngủ một giấc say sưa.
Thật là ấm áp, dù đang mùa rét đậm, nhưng ngủ trên thuyền, nàng lại không hề cảm thấy lạnh, ngược lại còn có một cảm giác như được trở về trong bụng mẹ.
Nhưng bây giờ nàng không có tâm tình nghĩ tới chuyện này. Phiếu Phiếu kinh hoảng ngồi dậy, phát hiện trên người mình được phủ một cái áo ngủ bằng gấm, nàng theo bản năng muốn xốc nó lên, nhưng rồi dừng lại, căng thẳng sờ sạng cơ thể mình dưới lớp chăn, xác nhận quần áo còn nguyên, cơ thể cũng không có phản ứng khác thường nào.
Ví dụ như cảm giác đau nhức nhối thường ghi trong sách.
Phiếu Phiếu như trút được gánh nặng thở phào một cái, nhìn quanh, thấy cung nữ canh ở bên bờ. Thế là, nữ vương chơi đêm Phiếu Phiếu sau cơn say lại biến trở về thành Lâm An công chúa đoan trang.
Nàng gọi thị vệ đang chờ sẵn trên bờ, bảo y nhảy lên thuyền, giúp đưa thuyền về bờ, vừa đi theo vừa hỏi: "Hứa đại nhân đi lúc nào?"
"Trời còn chưa sáng đã đi rồi." Cung nữ nhẹ nhàng trả lời.
Lâm An có chút buồn vô cớ gật đầu, nhớ tới cảm giác ấm áp đêm qua, cẩn thận so sánh lại, mới phát hiện cảm giác đó không giống do đệm chăn mang đến, nghiêm mặt hỏi:
"Đêm qua hắn có làm loạn gì không?"
"Có có."
Cung nữ mắt thâm quầng do cả đêm không ngủ lập tức mách: "Hắn sờ soạng công chúa."
"A?" Lâm An kinh hãi.
"Hắn luôn nắm lấy tay công chúa." Cung nữ giọng căm hận: "Sáng nay trước khi đi, còn vỗ mông nô tài, uy hiếp nô tài không được nói cho công chúa biết."
Dám quá phận như vậy? Lâm An dựng đứng chân mày, vẻ giận vì đã nhìn lầm người.
"Nhị công chúa…" Thị vệ muốn nói lại thôi.
"Ấp úng cái gì?" Lâm An không vui nhìn y.
"Trời đông giá rét, công chúa ngủ trên thuyền, nếu chỉ dùng đệm chăn thì không chống nổi giá lạnh." Thị vệ giải thích:
"Đêm qua ty chức thấy rất rõ, Hứa đại nhân suốt cả đêm không ngủ, nắm tay công chúa là để truyền khí cơ sang cho người, trừ khử cái lạnh."
Truyền khí cơ? Cả đêm không ngủ? Phiếu Phiếu ngẩn người, nhớ tới cảm giác tối qua mình đúng là ngủ rất thoải mái, nghi ngờ hỏi:
"Sao bổn cung chưa từng nghe nói tới thứ như thế? Cũng chưa từng có ai chuyển khí cơ cho bổn cung!"
"Cái này…" Thị vệ cười khổ: "Cả đêm không ngủ truyền khí cơ, rất là tổn hao tinh lực, ai mà chịu nổi. Trừ phi là võ giả trung phẩm hoặc cao phẩm mới làm được.”
"Còn nữa, công chúa ăn ngon mặc đẹp, đâu cần phải làm việc này."
Phiếu Phiếu cắn môi, thăm dò hỏi: "Mệt tới cỡ nào?"
Thị vệ trả lời: "Nếu đổi thành ty chức, chắc đã sớm kiệt lực mà chết."
Đôi mắt hoa đào lập tức long lanh, lăn tăn nhộn nhạo.
"Lúc, lúc Hứa đại nhân rời đi, hình như mặt trông mệt thật." Cung nữ nhớ lại: "Nhưng sao hắn không nói lý do cho nô tài?"
Lâm An không đáp, bước chân đi: "Sáng nay hắn sẽ rời khỏi kinh đi tới tận Vân Châu, bây giờ là giờ gì rồi? Bổn cung muốn đi tiễn hắn."
Không biết vì sao, trong lòng nàng lại có một suy nghĩ lăn tăn nổi lên, chính là rất muốn nhìn thấy tên cẩu nô tài kia.
"Điện hạ, đã qua giờ mẹo rồi!" Cung nữ đuổi theo nàng: "Chưa kể, làm gì có chuyện công chúa đi tiễn một đồng la, nếu truyền ra ngoài, với ngài và với hắn đều không tốt."
Những lời này làm Lâm An đang bốc đồng dừng chân lại.
Với mình, quá lắm là bị phụ hoàng mắng cho một trận nhưng sẽ bảo vệ danh tiết cho mình, nhưng tên kia chỉ là một đồng la nho nhỏ! Lâm An đã quen nhìn cảnh đấu đá, liếc nhìn cung nữ và thị vệ, gương mặt trứng ngỗng hiếm khi lộ vẻ uy nghiêm của nhà hoàng thất:
"Liên quan tới danh dự của Bổn cung, các ngươi không được để lộ chuyện đêm qua ra ngoài, nếu không sẽ dùng trượng đánh chết."
"Dạ."
Từ Kinh Thành đến Vân Châu đường xá xa xôi, để tiết kiệm thời gian, đoàn người khâm sai quyết định đi đường thủy, không đi đường bộ.
Quan thuyền bổ sóng trảm biển, cánh buồm mãnh liệt lướt tới.
Hứa Thất An đứng trên boong thuyền, đón gió sông thổi tới, thuyền lớn thuyền nhỏ phủ khắp mặt sông, có quan thuyền, có cả thương thuyền.
"Trông khí sắc ngươi không tốt lắm, vất vả quá độ." Khương Luật Trung đi vào boong tàu, đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Hứa Thất An, khẽ cười rộ lên.
"Hôm qua đi Giáo Phường Ty à?"
"Ừm." Hứa Thất An không phản bác được.
Đúng là hắn có đến Giáo Phường Ty, làm một cuộc ly biệt với Phù Hương, nhưng nguyên nhân thật sự làm hắn mệt mỏi là bị Phiếu Phiếu ép khô tinh lực, có điều không thể nào nói ra chuyện đó được.
"Nhìn ngươi đi, tuổi còn trẻ, hốc mắt đã hõm vô rồi." Khương Luật Trung chống cả hai tay lên vòng bảo hộ, cười với vẻ đầy kinh nghiệm:
"Vân Châu cũng có Giáo Phường Ty, nữ tử Giang Nam thân thể mềm mại, giọng nói mềm dịu êm tai, tư vị khác hẳn nữ tử Kinh Thành. Tới nơi sẽ dẫn ngươi đi thể nghiệm."
"Không giống được." Hứa Thất An lắc đầu.
"Không ngờ ngươi lại là loại si tình!" Khương Luật Trung kinh ngạc.
Không có liên quan tới si tình! Nó có liên quan tới việc chơi rồi có phải trả tiền hay không! Hứa Thất An trầm giọng: "Trừ phi là Khương kim la mời khách."
"Cái gì?" Khương Luật Trung sững người.
"Ngươi mời khách, vậy thì mới giống nhau." Hứa Thất An mặt nghiêm túc.
Khương Luật Trung nghĩ nghĩ, chỉ vào mặt sông: "Ngươi thấy nước chỗ này thế nào?"
Hứa Thất An nghiêng người quan sát mặt sông, thành thật trả lời: "Không được tốt lắm, bẩn quá trời."
Khương Luật Trung nhẹ gật đầu: "Ngươi biết là tốt."
Hứa Thất An: " "