"Đã biết."
Hứa Thất An đáp lời, ngồi dậy, vén chăn, mặc áo vào.
Nghe thấy giường bên có động tĩnh, Tống Đình Phong mở mắt, lầm bầm gì đó, rồi hỏi: "Ngươi đi đâu đấy?"
Hứa Thất An nói khẽ: "Ta đi ra ngoài một chút, sẽ về ngay."
Tống Đình Phong "Ừ" một tiếng.
Nói xong, mặt hai người chợt cứng đờ, sau đó không hẹn cùng rùng mình một cái.
"Cút cút cút." Tống Đình Phong chà chà cánh tay nổi da gà, mắng: "Quấy rầy mộng đẹp của ta."
Hứa Thất An đi rồi, Chu Quảng Hiếu vốn đang đưa lưng về phía Tống Đình Phong lặng lẽ xoay người.
Ánh trăng như nước, sao trời tịch liêu.
Mặt sông vắng lặng im ắng, khẽ gợn lên dưới ánh trăng, như những chiếc vảy trăng trắng lập lòe.
Phòng Trương Tuần phủ đèn còn sáng, Hứa Thất An gõ cửa, đẩy cửa ra.
Phòng không rộng lắm, Trương Tuần phủ và Khương Luật Trung ngồi đối diện uống trà, Khương Luật Trung chỉ chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi, tự châm trà."
Trương Tuần phủ nhìn Hứa Thất An, khẽ vuốt cằm.
Ông ta bày ra thái độ rất coi trọng và thân thiện với đồng la thần kì từng hai lần xuất hiện trên triều đình, hai lần đấu ngược dòng thắng Thượng Thư này.
Hơn nửa đêm còn đi uống trà, là ngại chất lượng giấc ngủ mình tốt quá? Hứa Thất An ngồi xuống, giọng tùy tiện: "Hai vị đại nhân, gọi ty chức đến có chuyện gì?"
Đô Sát viện và Đả Canh Nhân thuộc hai nha môn khác nhau, nhưng có chung một cấp trên, là Ngụy Uyên. Nên Trương Tuần phủ có thể tính là người một nhà, Hứa Thất An không cần câu nệ và khách sáo lắm.
Trương Tuần phủ cười: "Hứa đại nhân xử án như thần, năng lực hơn người, đêm khuya bổn quan tìm ngươi tới đây, là muốn nói một chút về nhiệm vụ đi Vân Châu lần này."
Hứa Thất An cẩn thận tìm từ: "Đại nhân thấy thế nào?"
Trương Tuần phủ nói: "Hồ sơ ta đã xem rồi, cái chết của Chu Mân không có sơ hở nào, không có vết thương, không có trúng độc, là một cái chết bình thường.
"Chết quá lặng lẽ, không có sơ hở nào, cũng là một loại sơ hở."
Chu Mân chính là ám tử vô duyên vô cớ mất mạng kia.
Khương Luật Trung bổ sung: "Trong các đại hệ thống, làm được điều này, chỉ có Đạo Môn và Vu sư. Từ vụ án của Công bộ thượng thư, cho thấy Tề đảng và Vu Thần Giáo có cấu kết với nhau, hung thủ giết người có khả năng cao là một Mộng Vu Tứ phẩm."
Hứa Thất An nhẹ gật đầu, công nhận chỉ số thông minh của Trương Tuần phủ. Đây là một quan viên tỉnh táo, không bị hoa mắt ù tai, biết mình sắp gặp phải chuyện gì.
Như này rất tốt.
Chỉ sợ gặp phải cấp trên thành sự không có bại sự có thừa.
Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo. Nói thật, lúc đầu thấy Trương Tuần phủ gầy gò quá, Hứa Thất An quả thật từng có băn khoăn về chuyện này.
Tiếp theo, là khẳng định suy đoán của Khương Luật Trung.
Bất kì một cách giết người nào cũng đều để lại dấu vết, cái này không phải chỉ là để lại đầu mối, mà là một loại trực quan, làm người ta có ấn tượng là người này "Bị giết".
Dù có dùng cách thức cao minh như phá hủy hồn phách, người chết cũng sẽ hiện ra vẻ ngu ngốc, sợ hãi đặc thù trên mặt.
Làm người ta chết giống như ngủ, chỉ có Đạo Môn và Vu Thần Giáo mà thôi. Suy luận rất đơn giản.
"Theo đại nhân, sau khi chúng ta đến Vân Châu, sẽ điều tra thế nào?" Hứa Thất An khiêm tốn thỉnh giáo.
Hắn có phương pháp để tra án, nhưng trên phương diện giao tiếp chốn quan trường, hắn chỉ là thường dân.
"Chu Mân là một ám tử có kinh nghiệm phong phú, hắn sẽ không giữ chứng cứ quan trọng ở trên mình. Việc chúng ta phải làm là tìm ra chỗ hắn cất giấu chứng cứ. Về chuyện này, Hứa đại nhân ngươi là cao thủ, đến lúc đó hy vọng ngươi bỏ sức giúp."
Tuần phủ đại nhân nói với vẻ trịnh trọng, tỏ vẻ rất tin tưởng vào năng lực, nghiệp vụ của Hứa Thất An.
"Ta sẽ làm hết sức." Hứa Thất An bỗng nghĩ tới một chuyện, cau mày: "Dương Xuyên Nam là Vân Châu Đô Chỉ Huy Sứ, nắm quyền chưởng quản quân chính, có khi nào quay ngược giáo không? Đến lúc đó, chúng ta sẽ bị đứng ở đầu giáo, sẽ bị thanh toán."
Quan viên nắm binh quyền khác với quan viên ở Kinh Thành, quân doanh sáu vệ, ba đại cấm quân của Kinh Thành đều do hoàng thất khống chế, quan văn không có khả năng chống lại.
Nhưng là một châu Đô Chỉ Huy Sứ, tay cầm binh quyền, há có thể mặc người chém giết.
"Đây là mạo hiểm chúng ta không thể tránh, để ta và Khương kim la điều hòa, xử lý từ bên trong, lúc đó ngươi nghe lệnh làm việc là được." Trương Tuần phủ nhận lấy trách nhiệm.
"Tới Vân Châu, có lẽ ta sẽ tìm được khá nhiều sự giúp đỡ." Hứa Thất An nói.
"Giúp đỡ?" Trương Tuần phủ không hiểu.
"Đến lúc đó rồi nói." Hứa Thất An không dám đánh cược.
Trương Tuần phủ gật đầu, không để trong lòng.
"Trương đại nhân, ngài hiểu biết bao nhiêu về Vân Châu?" Hứa Thất An cân nhắc: "Ý ta là về nạn trộm cướp."
Trương Tuần phủ hơi trầm ngâm, chậm rãi đáp: "Vân Châu sở dĩ được gọi là Phỉ Châu, là có nguyên nhân. Chuyện này đã được ghi lại trên sử sách. Phải nói từ thời “Thanh quân trắc” năm trăm năm trước."
Đoạn lịch sử Võ Tông Hoàng Đế soán vị, Hứa Thất An vốn không hề biết, qua vụ án Tang Bạc mới biết đến.
"Năm đó Võ Tông Hoàng Đế suất quân đánh vào Kinh Thành, sau đó nhanh chóng bình định các châu, riêng ở Vân Châu đã gặp phải một sự chống cự kịch liệt. Vân Châu Đô Chỉ Huy Sứ lúc ấy là một danh tướng, rất giỏi dụng binh, có sở trường thủ thành. Dù Võ Tông Hoàng Đế kinh tài thao lược, nhưng trong nhất thời cũng không phá được Vân Châu.
"Hai quân đấu nhau, kéo dài suốt mấy năm, khiến dân chúng lầm than, dân chúng khốn khổ không chịu nổi, bèn chui vào rừng làm cướp.
"Ở Vân Châu núi non rất nhiều, dễ thủ khó công, đất đai còn phì nhiêu màu mỡ, nên trở thành vùng đất lý tưởng cho sơn phỉ giặc cỏ sinh sôi. Đến khi Võ Tông Hoàng Đế thu phục được Vân Châu, thì Vân Châu đã trở thành chốn sơn phỉ khắp nơi.
"Cuộc chiến vất vả suốt mấy năm, làm nguyên khí của quân Đại Phụng đại thương, không còn sức để tiêu diệt phỉ. Võ Tông Hoàng Đế đành phải khải hoàn hồi triều, định nghỉ ngơi lấy lại sức rồi sẽ thanh toán tiếp.
"Sau này, triều đình có tổ chức mấy lần tiêu diệt, lần nào cũng phải trả giá bằng thương vong nặng nề. Nhưng giặc phỉ Vân Châu này, cứ diệt một mớ, lại xuất hiện mớ khác, như cỏ qua gió xuân lại mọc, cuối cùng trở thành trọng phạm của triều đình, là khu vui chơi của giang hồ bại hoại."
Trương Tuần phủ cảm khái: "Bệnh trầm kha khó chữa."