Lúc này, một tốp thị vệ mặc giáp từ ngoài đi vào, vừa hít mùi thơm canh cá, vừa trầm mặc nhận đồ ăn đơn sơ của mình.
Đi Vân Châu lần này, có hai mươi đồng la, sáu ngân la, một kim la, ba đầy tớ của nhà Trương Tuần phủ và một trăm Hổ Bí Vệ.
Cộng với Trương Tuần phủ, tổng cộng một trăm ba mươi mốt người.
Hổ Bí Vệ đều ở dưới đáy thuyền nhỏ hẹp tối tăm, thức ăn họ ăn cũng không được bằng Đả Canh Nhân, canh cá đương nhiên bọn họ không có phần.
Đám hán tử to cao lặng lẽ nhíu mũi mà hít vào, lặng lẽ nuốt nước miếng, nhìn canh cá với sự thèm thuồng.
Hứa Thất An nghĩ nghĩ, gọi đầu bếp tới: "Trong thuyền còn cá không? Không còn thì lại đi thả lưới, nấu một nồi canh cá cho các tướng sĩ, mỗi người đều phải có phần."
Nói xong, hắn đưa bình sứ cho đầu bếp: "Không đủ thì tìm ta."
Mắt đám Hổ Bí Vệ sáng bừng, vô thức ưỡn thẳng eo lên, cùng hô: "Tạ đại nhân."
Rốt cuộc mình vẫn bị yếu lòng, bị yếu lòng rồi. Chuyện-gì-cũng-ôm-vô-người Hứa Thất An gật đầu: "Ta họ Hứa."
"Tạ Hứa đại nhân."
Lúc này đầy tớ nhà Trương Tuần phủ đi đến, cao giọng hô to: "Còn canh cá không, đại nhân nhà ta muốn dùng thêm!"
Mọi người cười ha ha, trong khoang thuyền tràn đầy bầu không khí vui vẻ.
Kinh Thành, trước lúc hoàng hôn.
Hứa Tân Niên quay về Kinh Thành, định về nhà lấy thêm quần áo, gạo, mì và ngân lượng.
Học sinh học ở Thư viện Vân Lộc, mỗi ba tháng phải đóng một khoản học phí, đồng thời, tự mang gạo mang mì, Học Viện bao ở không bao ăn.
Vì vậy Hứa Nhị Lang theo định kỳ trở về nhà, để ném quần áo dơ không có thời gian giặt cho hạ nhân, và cầm kinh phí cho ba tháng kế tiếp theo.
"Xuyyyyyy…"
Hắn ghìm dây cương, dừng ngựa ngoài cửa Hứa phủ, kinh ngạc nhìn thấy ngoài cửa có một cái ổ khóa.
Chuyện này không phải là chuyện nhỏ. Trong phủ có nuôi hạ nhân, dù chủ nhân không có ở nhà, đóng cửa từ chối tiếp khách, thì cũng là khóa cửa từ bên trong, móc ổ khóa bên ngoài thường mang nghĩa là trong phủ không có ai cả.
Lòng Hứa Nhị Lang trầm xuống, có dự cảm không hay.
Hắn lật mình xuống ngựa, đi tới bên tường, hít sâu, hô to: "Võ nghệ cao cường!"
Niệm xong, hắn yên lặng lùi ra sau mấy bước, cảm nhận sức mạnh dồi dào tràn khắp tay chân, chạy nhanh lấy lực, nhảy lên bức tường cao ba thước, ổn định hạ xuống đất.
Trong phủ im phăng phắc, không có một bóng người.
Hứa Tân Niên đi từ ngoại viện đi vào nội viện, đẩy từng cửa phòng ra, muội muội, phụ nương, người làm không có một ai.
Điểm quan trọng nhất là, đồ đạc ở trong phủ đều bị lấy sạch, trong phòng chỉ còn cái giường trống không, cũng chẳng có chăn màn.
Người trong nhà đâu? Cả một cái nhà to như này, nó vẫn còn, nhưng người nhà thì đi đâu cả? Hứa Nhị Lang ngơ ngác đứng trong sân, tự hỏi nhân sinh.
"Cửa chỉ bị móc ổ khóa, không có dán giấy niêm phong, cho thấy không phải do đại ca lại bị xử tội, đồ trong nhà bị lấy sạch. Dưới đất không có bụi, quét dọn vô cùng sạch sẽ, cho thấy không phải là bị cướp."
Hứa Nhị Lang dùng trí thông minh của một cử nhân, suy luận ra kết quả: Nhà hắn đã dọn nhà.
Vì sao dọn nhà mà không ai nói cho hắn biết? Họ quên còn có một Nhị Lang ở thư viện Vân Lộc à? Hứa Tân Niên giận tới mức muốn chửi ầm lên.
Không xong! Ngay sau đó, hắn biến sắc, vội tăng cường cho mình thêm một tầng may mắn, nhảy qua tường, leo lên lưng ngựa, định thừa lúc cửa thành chưa đóng, rời khỏi Kinh Thành.
Lúc này, từ phía xa đã có tiếng trống loáng thoáng vọng tới, là tiếng trống báo hiệu trước khi cửa thành đóng cửa.
Nhà mới.
Hôm nay Hứa Nhị thúc phải trực đêm, ăn cơm tối xong phải đi ra ngoài.
Thẩm thẩm nhìn trượng phu, nói với vẻ nghi ngờ: "Theo lý, hẳn là Nhị Lang cũng đã phải trở về, lần trước nó không mang theo nhiều tiền lắm."
Là nương đương nhiên quan tâm nhi tử, lúc nào cũng tính kĩ thời gian nhi tử sẽ về nhà.
"Đại khái là trong mấy ngày này." Hứa Nhị thúc không để ý lắm.
"Đại lang có viết thư cho nó không?" Thẩm thẩm hỏi.
"Không biết."
"Không biết là có ý gì?" Thẩm thẩm dựng lông mày.
"Ta không có hỏi." Hứa Nhị thúc trả lời, ăn xong miếng cơm cuối cùng, đeo bội đao lên người, đội mũ sắt lên:
"Ta đi đây. Tối nhớ để ý tới Linh Âm, đừng để nó lại đi ra giếng. Còn nữa, đừng có cả ngày cứ nghi thần nghi quỷ, trong nhà không có quỷ."
Dứt lời, Hứa Nhị thúc đi ra cửa.
Đêm đó, ông dẫn một đội Ngự Đao Vệ đi tuần bên ngoài thành, lúc đi ngang qua tổ trạch, phát hiện có một người ngồi xổm ngoài cửa phủ, ôm đầu gối, chôn mặt vào trong tay, lạnh run trong gió rét.
Bên cạnh còn có một con ngựa, thi thoảng lại thở phì phì, cào cào chân.
Bên ngoài thành không cấm đi lại ban đêm, dân chúng có thể ra vào không hạn chế, nhưng Ngự Đao Vệ vệ có quyền hỏi kiểm tra xác suất. Thấy có người ngồi xổm trước cửa nhà mình, Nhị thúc liền dẫn người tới xem.
Đang định quát hỏi, ánh đuốc đã chiếu sáng nho sam của người nọ, đột nhiên cảm giác nhìn hơi quen mắt.
Hứa Nhị thúc sững người, trong lòng tự nhủ ‘không thể nào!’
"Nhị Lang?" Ông gọi với vẻ không chắc lắm.
Học sinh mặc nho sam kia chậm rãi ngẩng đầu lên, tuấn mỹ vô đối, thần sắc tiều tụy, đúng là Hứa Nhị Lang.
Hai cha con trầm mặc nhìn nhau hồi lâu, da đầu Hứa Nhị thúc run lên: "Sao không tới khách sạn?"
Hứa Ninh Yến đáng chém ngàn đao, lại thật sự không viết thư cho đệ đệ nó!
"Không có bạc."
"Sao không nghỉ ngơi trong phủ?"
"Ngựa sẽ bị trộm."
"Sao không trở về thư viện?"
"Cửa thành đóng rồi."
"Nhà dời vào nội thành rồi, quên nói cho ngươi biết. Ừm, trong nội thành cấm đi lại ban đêm, để vi phụ dẫn ngươi đi khách sạn."
Hứa Nhị Lang chậm rãi quay mặt đi, giọng trống rỗng: "Vị đại nhân này, tại hạ không có người thân."
Hứa Nhị thúc: " " =))
Trong đêm, trăng sáng treo cao.
Phòng trong quan thuyền có hạn, Hứa Thất An là một cái đồng la không có được đãi ngộ được ở phòng riêng, hắn ở chung phòng với Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu.
Là loại giường kê liền nhau.
Hắn quay đầu nhìn sang bên trái, Tống Đình Phong đang nhìn hắn. Nhìn bên phải, Chu Quảng Hiếu đang nhìn hắn.
Hứa Thất An đột nhiên nhớ tới một truyện cười: Nếu ngươi ngủ giữa một nam nhân và một nữ nhân, ngươi sẽ quay mông về phía nam nhân hay nữ nhân?
Nếu quay mông về phía nữ nhân, sẽ bị nghĩ là gay, nếu quay về phía nam nhân thì là mạo hiểm, cái tình huống này của hắn, mình đành nằm thẳng thôi. Hứa Thất An thầm mắng, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
Tiếng tùy tùng của Trương Tuần phủ từ ngoài cửa vọng vào: "Hứa đại nhân, lão gia nhà ta cho mời."