Màu huyết quang liên miên thành dải, nghĩa là tất cả quan viên trên chiếc quan thuyền kia đều là ác nhân! Hứa Thất An kinh hãi.
Nhưng hắn không lỗ mãng đưa ra suy đoán, bởi vì trên đường sông thường có thủy phỉ làm loạn, cũng có khả năng những quan viên này vừa mới đánh đẹp một bọn đạo tặc.
"Thuyền kia là thuyền gì, sao không giống của chúng ta?" Hứa Thất An nhìn quan thuyền càng lúc càng tới gần, thuận miệng hỏi đồng liêu bên cạnh.
Trên thuyền, đồng la lâu năm không ít, kiến thức rộng rãi, sau khi nhìn kĩ, trả lời: "Đó là độn thuyền, xem cờ xí, có vẻ là từ Vũ Châu đến."
Độn thuyền là loại thuyền lớn đáy bằng, có nhiều chức năng, thường dùng để bốc dỡ và vận chuyển hàng hóa.
Hứa Thất An "A" một tiếng, mắt chớp liên tục, hỏi tiếp: "Gần Vũ Châu có thủy phỉ không?"
Tống Đình Phong phì cười, khoác tay lên vai Hứa Thất An: "Nơi này cách chốt quan Vũ Châu chưa tới nửa ngày lộ trình, ngươi có thấy ai dám ăn cướp ngay ở cửa nha môn hay không?"
"Vậy thì không thành vấn đề." Hứa Thất An gật đầu, giọng như xác định cái gì đó.
"Cái gì không thành vấn đề?"
"Kiếm công huân không thành vấn đề." Hắn nhìn Tống Đình Phong, thấy hai thuyền sắp đi ngang qua nhau, vội nói: "Đình Phong, lập tức vào khoang thuyền tìm Khương kim la, nói có chuyện gấp."
Quay qua nói với bảy tám đồng la đứng trên boong thuyền, trầm giọng: "Thuyền kia có vấn đề, các ngươi theo ta hành động."
Nói xong, hắn quát to với chiếc độn thuyền kia: "Ngừng thuyền!"
Thanh âm cuồn cuộn, quanh quẩn trên mặt sông.
Quan viên trên độn thuyền đều làm lơ, giả như không nghe thấy. Thậm chí người chèo thuyền còn lặng lẽ chỉnh cánh buồm, độn thuyền chếch xéo đi, cách xa quan thuyền của Đả Canh Nhân.
Các đồng la liền nhìn ra không đúng, còn chưa kịp nói gì, đã thấy Hứa Thất An chống tay lên vòng bảo hộ, sàn tàu dưới chân kêu đánh rắc nứt ra, hắn như đạn pháo bắn vọt đi.
Trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách mấy chục thuớc, ổn định hạ xuống boong độn thuyền.
"Rắc!"
Tiếng sàn tàu nứt vỡ thi nhau vang lên, các đồng la liên tiếp nhảy lên, nhờ lực bật siêu mạnh và khí cơ lưu chuyển, cũng nhảy lên độn thuyền.
Thấy đám đồng la xông lên thuyền, các quan viên trên boong thuyền đều biến sắc, lặng lẽ ấn tay lên chuôi đao sau lưng.
"Các vị đại nhân!" Từ trong khoang thuyền, một hán tử râu quai nón nhanh chân chạy ra, mặc đồng phục của nha môn, đội mũ cao, chân đi trường ngoa màu đen.
Hắn nhìn một vòng đồng la trên boong thuyền, ôm quyền: "Muốn làm gì vậy?"
Hứa Thất An không đáp, cẩn thận quan sát biểu lộ và từng động nhỏ của bọn họ, Chu Quảng Hiếu trầm giọng:
"Các ngươi là người của nha môn nào?"
"Ty chức là đầu mục hộ thuyền thuộc nha môn thuỷ vận, hộ tống một thuyền quặng sắt vào kinh." Hán tử trả lời. Đám người này đều mặc đồng phục có hoa văn sóng nước, đúng là đồng phục của nha môn thủy vận.
Vũ Châu rất giàu quặng sắt, muối và sắt đều là mạch máu của quốc gia, nói dễ hiểu chính là tài nguyên chiến lược, cũng là vật chủ chốt kiếm tiền.
Đám đồng la không nghĩ gì, quay qua nhìn Hứa Thất An, không hiểu vì sao hắn lại chặn thuyền này.
Hứa Thất An nheo mắt, chú ý tới một chi tiết, đến tận lúc này, độn thuyền vẫn tiếp tục chạy, không hề thả neo.
"Quảng Hiếu, cho thuyền dừng lại." Hứa Thất An trầm giọng.
Chu Quảng Hiếu tới đuôi thuyền, đá mỏ neo siêu nặng xuống nước, độn thuyền từ từ chậm lại.
Chờ Chu Quảng Hiếu quay lại, Hứa Thất An mới chất vấn: "Vừa rồi vì sao vẫn để cho thuyền chạy?"
"Cái này…" Hán tử râu quai nón lộ vẻ khó xử, nói khẽ: "Các vị đại nhân chờ một chút."
Hắn quay trở vào khoang thuyền, chỉ sau khoảng khắc, đã quay ra, cầm theo mấy tờ ngân phiếu đã gấp lại, kín đáo đưa qua, cười làm lành:
"Ty chức biết, dù ở đâu, gặp phải các vị đại nhân nha môn Đả Canh Nhân thì đều phải biết đường hiếu kính. Ty chức vừa rồi không hiểu chuyện, bỏ lướt qua, tội thật là đáng chết, mong các vị đại nhân thứ tội."
Hứa Thất An liếc một cái, đều là năm mươi lượng, mớ ngân phiếu trước mặt, tổng cộng đại khái ba trăm lượng.
Hắn tưởng bọn ta cản thuyền, là để đòi hối lộ? Đám Đả Canh Nhân kịp phản ứng, vừa bực mình vừa buồn cười.
Tuy Đả Canh Nhân không sạch sẽ lắm, nhưng không tới mức cứ thấy nhạn bay qua là đòi nhổ lông! Nhưng tiếng tăm về Đả Canh Nhân đúng là không tốt, cái này đều nhờ công đám quan văn ngày qua ngày không ngừng giội nước bẩn, biến Đả Canh Nhân thành ưng trảo của Ngụy Uyên, thành những kẻ chuyên giết hại trung lương, ăn hối lộ trái pháp luật.
Sở trường nhất của người đọc sách chính là dùng bút để tru tâm.
"Ninh Yến!" Chu Quảng Hiếu cau mày, nhìn Hứa Thất An.
Chúng đồng la, kể cả hắn, đều không tin Hứa Thất An chặn độn thuyền vì bạc, người như thế không bao giờ vì một nữ tử không quen mà đao trảm ngân la, người này đúng là không làm người khác ưa thích, nhưng nhân phẩm thì có thể khẳng định.
Hán tử râu quai nón thấy đã lâu mà không ai tiếp nhận ngân phiếu, trong lòng trầm xuống, hắn thấy ứng đối của mình không có vấn đề gì, nhưng hình như đám Đả Canh Nhân này không thèm cho mặt mũi.