TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 219: Kiểm tra độn thuyền (2)

"Dẫn ta vào khoang thuyền xem." Hứa Thất An bước vượt lên mấy bước, nhìn hán tử râu quai nón.

Lúc này, Hứa Thất An đứng trước đám đồng la, tay phải lơ đãng đưa ra sau lưng, ra hiệu.

Động tác rất nhỏ, nhưng đám đồng la sau lưng đều trở nên căng thẳng.

Bởi vì dấu hiệu tay này là ngôn ngữ chuyên môn của nha môn Đả Canh Nhân, ý là: Chuẩn bị hành động.

"Dẫn ta đi kiểm tra một chút." Hứa Thất An yêu cầu.

"Được, ngài thỉnh." Hán tử râu quai nón đồng ý.

Đồng ý thoải mái thế? Bình thường, lẽ ra phải cãi một câu: thủy vận không phải việc của Đả Canh Nhân quản.

Ừ, cũng có thể là hắn đang sợ! Hứa Thất An thầm nghĩ, dẫn đồng liêu, theo râu quai nón đi vào trong khoang thuyền, theo cầu thang hẹp xuống khoang đáy.

Hán tử râu quai nón thắp nến, dẫn Đả Canh Nhân kiểm tra từng hàng rương chứa đầy khoáng thạch.

Một đồng la cầm một quặng sắt nhỏ, chậc lưỡi: "Toàn là quặng cao phẩm, được sàng lọc kĩ càng."

Hán tử râu quai nón cười coi như đáp lời.

Đồng la kia bất động thanh sắc ném mẩu quặng xuống, dùng vỏ đao khẽ ấn nhẹ vào eo Hứa Thất An, nháy mắt ra hiệu.

Hứa Thất An nói: "Các ngươi tiếp tục kiểm tra."

Hắn và đồng la kia đi qua một bên, hỏi nhỏ: "Làm sao?"

Đồng la kia hạ giọng: "Khoáng thạch mài cực nhỏ, phẩm chất rất là ưu dị."

Hứa Thất An không hiểu: "Đây là vận chuyển về Kinh Thành mà, có vấn đề gì?"

Đồng la kia nhìn mọi người cách đó không xa, thu ánh mắt về, thấp giọng: "Ít năm trước ta có điều tra án tham ô của Công bộ, chính là liên quan tới quặng sắt. Khoáng thạch này chỉ được có sức nặng, không đạt về phẩm chất.

"Quan viên để thu lợi bất chính, kiếm lời trung gian vào túi riêng, sẽ trộn đá vụn, hoặc quặng sắt có chất lượng thấp vào trong quặng sắt. Chỉ cần giữ được chất lượng nhất định, thì không sao cả."

Chính là nói, phẩm chất của quặng sắt này thật tốt lắm. Hứa Thất An nhẹ gật đầu.

Kiểm tra xong, không có gì khác thường, mọi người quay trở lên khoang thuyền, Hứa Thất An lại đưa ra yêu cầu: "Đưa văn thư của các ngươi ra cho ta xem."

Râu quai nón nghe lời, mang văn thư nha môn thủy vận ký phát ra, sau khi xác nhận không sai, Hứa Thất An hỏi: "Trên đường có gặp phải chuyện gì không? "

"Sao có thể chứ, mới vừa rời khỏi Vũ Châu mà." Hán tử râu quai nón đáp.

A, vậy ngươi giải thích xem sao trên đầu ngươi không phải màu xanh, mà là màu đỏ huyết quang?

Hứa Thất An vừa đi vừa quan sát khoang thuyền, hán tử râu quai nón luôn đi cùng với hắn, có hỏi nhất định trả lời, thái độ tốt đến thần kỳ.

Mãi tới lúc đến nhà bếp, bốn đầu bếp ngồi trên đống gỗ nhỏ, trầm mặc nhìn đám người Hứa Thất An.

Trong sọt chứa rất nhiều rau tươi, trông hơi kì lạ.

Hứa Thất An cười: "Bây giờ nhìn thấy rau quả là mắt xanh lên liền, trên thuyền đã ăn cá nhiều ngày rồi, vừa tanh vừa khó nuốt."

Hắn đảo mắt qua bốn đầu bếp: "Đúng không?"

Một đầu bếp liếc nhìn hán tử râu quai nón, ánh mắt giao nhau, ngầm hiểu ý, nở nụ cười dè dặt: "Đúng vậy, cá sông khó tránh khỏi có mùi đất tanh, các đại nhân quý giá, không thích ứng được cũng bình thường. Còn như bọn ta quanh năm kiếm ăn ở trên sông nước, thì đã quen rồi."

"Ồ, ngươi không biết cách làm mất mùi cá." Hứa Thất An mỉm cười gật đầu.

Hả? Bốn đầu bếp nhìn nụ cười đầy sâu xa của Hứa Thất An, nhìn thấy có ý cổ quái trong ấy.

Hán tử râu quai nón cũng vậy, thăm dò: "Ý Đại nhân là…"

Hắn hỏi không được hết câu, vì cằm đã bị đồng la kia đánh cho một chưởng từ dưới lên, làm vỡ một cái răng.

Ngay sau đó, đồng la kia lấy tốc độ cực nhanh, đánh vào ngực hắn hai quyền, khí lực xuyên ra tận sau lưng, xé rách đồng phục đang mặc.

Hán tử râu quai nón bị đánh bay ra ngoài, tông vào tường, người mềm nhũn ngã xuống đất.

Hứa Thất An mặc kệ hắn, đột ngột ra tay, quay đầu qua quét chân một cái, đá gãy xương sườn một đầu bếp, dùng tốc độ nhanh gấp đôi của võ giả, đánh gãy xương ngực của ba đầu bếp còn lại.

Toàn bộ quá trình không quá năm giây.

Nhanh như vậy, nhưng tiếng đánh nhau trong bếp vẫn làm người bên ngoài để ý.

Hứa Thất An quát: "Bắt hết người trên thuyền, giữ người sống."

Các đồng la vốn đã được hắn ra dấu tay báo trước, phản ứng cực nhanh, không chút do dự ra tay, quật ngã từng người chèo thuyền, lẫn quan viên.

Đối với Đả Canh Nhân đều là Luyện Khí Cảnh, chế ngự một đám quan viên thân thủ dù không tệ lắm này, cũng không khó hơn Hứa Thất An đánh Hứa Linh Âm là mấy.

Lúc này, Hứa Thất An phát hiện có một luồng khí cơ mạnh mẽ đáp xuống boong thuyền, để đảm bảo hán tử râu quai nón không chạy thoát, hắn xách hán tử kia cùng đi ra khoang, đi lên boong tàu.

Khương Luật Trung cau mày, trầm ngâm không nói nhìn hắn.

Hứa Thất An quay đầu nhìn theo hướng của quan thuyền, phát hiện Trương Tuần phủ cũng đã bị kinh động, đứng ở trên boong thuyền từ phía xa nhìn qua bên này, nét mặt ngưng trọng.

Độn thuyền này cũng là quan thuyền, thuộc quan phủ Vũ Châu, Hứa Thất An làm thế này, chẳng khác gì thủy phỉ. Nếu không có được lý do hợp lý, việc này sẽ rất khó xử lý.

"Ngươi đang làm gì?" Khương Luật Trung ném cho hắn ánh mắt gặng hỏi, rồi liếc râu quai nón trong tay Hứa Thất An.

Liếc một cái liền nhìn ra đó là đồng phục của nha môn thủy vận.

"Chiếc thuyền này có vấn đề, nhưng cụ thể là cái gì, thì chưa tìm ra." Hứa Thất An giải thích.

"Đây là độn thuyền thủy vận của nha môn Vũ Châu, áp giải quặng sắt hả?" Khương Luật Trung hỏi.

"Phải."

Khương Luật Trung gật đầu, trầm giọng: "Làm sao ngươi phát hiện ra nó có vấn đề?"