Nha môn thủy vận chia làm hai hệ thống, Bài Ngạn Ty và Cương Vận Ty. Quan viên cấp bậc cao nhất là Chuyển Vận Sứ, chính Tứ phẩm, quản lý gần ngàn người trong ngoài nha môn thủy vận.
"Thuỷ vận là nha môn thuộc triều đình, rất là béo bở. Năm Nguyên Cảnh thứ hai mươi, triều đình từng phổ biến chuyện mua quan bán chức, chức mua bán đều là chức vị liên quan tới thuỷ vận." Trương Tuần phủ vừa dẫn đường, vừa trầm giọng:
"Đến năm Nguyên Cảnh thứ hai mươi hai, chính sách bán quan bán tước bị Ngụy công và Vương Thủ phụ liên thủ dẹp bỏ. Nhưng chỉ sau hai năm, đám sâu mọt lại lẫn lộn vào làm người ta tức lộn ruột. Tới hiện giờ, đã có một đám có chức vị cao chuyên ngồi không ăn bám."
Hứa Thất An không để ý lắm sự oán giận của Trương Tuần phủ, ngược lại còn từ trong lời của ông moi ra được mấy ý sâu xa.
Cần phải tới hai tử địch Ngụy Uyên và Vương Thủ phụ liên thủ áp chế, kẻ bán quan bán tước đó là ai?
Chắc chắn, đó là Nguyên Cảnh Đế.
Trên sử sách, hoàng đế bán quan bán tước không ít, Nguyên Cảnh Đế không phải ngoại lệ, các hoàng đế đều có một điểm giống nhau: xài tiền như nước.
Sử sách đánh giá những hoàng đế như này không tốt, thậm chí mang thái độ công kích với loại hành vi này.
Đã tới Vũ Châu nha môn thủy vận, nha dịch thấy một đám người ngựa khí thế hùng hổ đi tới, dẫn đầu là một đại quan mặc phi bào và Đả Canh Nhân ngực đeo chiêng vàng.
Bèn hỏi một câu cũng không, lập tức chạy như điên vào nha môn bẩm báo.
Chỉ sau vài phút, Vũ Châu nha môn thủy vận Chuyển Vận Sứ, quan to chính Tứ phẩm vội chạy ra nghênh đón.
Chuyển Vận Sứ này đã hơn năm mươi tuổi, râu tóc đã hoa râm, tướng mạo bình thường, giữa mi tâm có một nốt ruồi, làm vẻ ngoài bình thường của ông ta có một điểm đặc biệt.
"Bổn quan Trương Hành Anh, phụng chỉ tới Vân Châu tra án, đây là văn thư của nội các." Trương Tuần phủ lấy một quyển tập nhỏ, đưa qua.
"Thì ra là Tuần phủ đại nhân, thất kính thất kính, mời vào trong." Chuyển Vận Sứ xem xong văn thư, cung kính đưa trả lại, sau đó nghiêng người, ra hiệu ‘mời’.
Đoàn người tiến vào nha môn, Chuyển Vận Sứ dẫn Trương Tuần phủ đi vào đại sảnh, ngồi xuống uống trà. Chuyển Vận Sứ cười:
"Tuần phủ đại nhân tàu thuyền mệt nhọc, định ở lại Vũ Châu nghỉ mấy ngày?"
Ông ta bất động thanh sắc quan sát Tuần phủ, thấy đối phương là người nói năng giữ kẽ, không có gì thú vị, từ lúc gặp nhau tới giờ, chưa hề nở một nụ cười.
Đại nhân từ Kinh Thành tới đều kiêu căng như vậy à?
Chuyển Vận Sứ này vẫn còn chưa biết tính nghiêm trọng của sự việc. Trương Tuần phủ phẩy tay: "Bổn quan có ở lại hay không còn phải xem tiến độ tình hình vụ án ra sao."
"Lời ấy là sao?" Chuyển Vận Sứ ngạc nhiên.
Trương Tuần phủ nhìn ra ngoài đại sảnh, nói to: "Dẫn tới!"
Tính cả hán tử râu quai nón Phương Hạc, sáu mươi hai hoàng kỳ đều được dẫn vào, trên người ai cũng có vết thương không nặng thì nhẹ, sắc mặt uể oải.
Thấy bọn họ, Chuyển Vận Sứ vừa kinh ngạc vừa ngơ ngác, chỉ vào bọn họ, hỏi Trương Tuần phủ: "Những người này là sao? Sao lại mặc đồng phục nha môn thủy vận ta?"
"Đây chính là lý do bổn quan bái phỏng Chuyển Vận Sứ đại nhân."
Trương Tuần phủ thuật lại chuyện cho Chuyển Vận Sứ. Người kia nghe xong, mặt không còn chút máu, ngã bệt xuống ghế ngồi, lẩm bẩm: "Phải làm thế nào bây giờ, phải làm thế nào bây giờ?"
Chậc, công phu hàm dưỡng kém quá. So với đám quan viên ta quen biết ở kinh thành, Chuyển Vận Sứ này đúng là non nớt. Hứa Thất An vừa thầm mắng trong lòng, vừa quan sát thần sắc và mỗi cử động nhỏ của Chuyển Vận Sứ.
Trương Tuần phủ trầm giọng: "Chuyển Vận Sứ đại nhân, bổn quan hỏi ngươi, án này, ngươi có biết hay không?"
Chuyển Vận Sứ vội lắc đầu, nỗ lực giải thích: "Bổn quan không biết gì cả, Tuần phủ đại nhân!"
Trương Tuần phủ không đáp, quay qua nhìn các Thuật sĩ áo trắng, các Thuật sĩ áo trắng khẽ gật đầu, ý bảo người này không nói dối.
Trương Tuần phủ im lặng một lúc, nói: "Cương Vận Sứ kia có đang ở trong nha môn không?"
Chuyển Vận Sứ lúc này mới chuyển sự chú ý lên kẻ đầu sỏ, phẫn nộ vì dưới trướng mình lại có một kẻ phản bội, trầm giọng:
"Cương Vận Sứ Nghiêm Giai hôm nay hưu mộc, không có ở nha môn, bổn quan lập tức dẫn Tuần phủ đại nhân đi tróc nã tên khốn đó."
Tới phủ của Cương Vận Sứ Nghiêm Giai, Trương Tuần phủ phất tay, ra hiệu cho Hổ Bí Vệ tản ra, vây quanh Nghiêm phủ.
Đi cùng là nha môn thủy vận Chuyển Vận Sứ Dương Mộc Hoa, cũng dẫn theo hai mươi bộ thủ.
Hổ Bí Vệ tản ra rồi, Khương Luật Trung liền dẫn người phá cửa mà vào, gom bắt hết gia đinh, hộ vệ trong phủ.
Hổ Bí Vệ, bộ thủ của nha môn thủy vận, Đả Canh Nhân ba đội ngũ quét sạch toàn bộ Nghiêm phủ, nhanh như lôi đình, không cho đối phương có cơ hội phản ứng.
"Đại nhân, người đang ở trong thư phòng."
Bộ thủ nha môn thủy vận phát hiện ra Nghiêm Giai trước. Lúc Hứa Thất An cùng đồng liêu đi đến thư phòng, thì đã chậm một bước, mặt đất tung tóe máu tươi, mùi máu tanh nồng đậm.
Cương Vận Sứ Nghiêm Giai nằm trên ghế dựa, đầu nghiêng sang bên, cổ có một vết cắt sâu, dưới đất bên tay phải có rơi một con dao găm.
Kết quả này rõ ràng nằm ngoài dự đoán của Dương Chuyển Vận Sứ và Trương Tuần phủ, hai người vừa ngạc nhiên vừa giận dữ.
Nhưng cơn giận của hai người là khác nhau. Lửa giận của Chuyển Vận Sứ là lửa giận vì bất lực. Cương Vận Sứ chết, mọi ánh mắt sẽ liền chuyển dời lên người ông ta. Ông ta chính là đối tượng bị nghi ngờ trước nhất.
Trương Tuần phủ thì tức vì con vịt đã bỏ vào nồi còn bị bay đi mất.
Quá nhiều người, dễ dàng phá hỏng hiện trường. Hơn nữa, không có gì bảo đảm hung thủ không có mặt ở hiện trường, rất có thể sẽ phá hỏng manh mối quan trọng. Hứa Thất An là người tỉnh táo nhất, vừa nghĩ vừa quyết định thật nhanh:
"Tất cả mọi người rời khỏi thư phòng, chờ ở bên ngoài!"
Nghe hắn nói vậy, Trương Tuần phủ giật mình, quét mắt một vòng, trầm giọng: "Đều ra ngoài chờ, rời khỏi thư phòng."