TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 221: Biển thủ (2)

Ở cái nơi quỷ quái Vân Châu này, nha môn thủy vận là thuộc Công bộ quản lý, mà Công bộ là do Tề đảng khống chế. Tề đảng cấu kết Vu Thần Giáo, âm thầm chuyển vận quân nhu, vật tư cho thế lực chống đối của Vân Châu, chỉ là chuyển vận vật tư thì còn được, nhưng chuyển vận quặng sắt, suy nghĩ kĩ sẽ thấy rất là đáng sợ.

"Ai là kẻ bàn bạc với các ngươi? Nghe giọng điệu của ngươi, hình như không phải lần đầu làm như vậy."

"Năm nay, năm nay tổng cộng đã làm ba lần, đã chuyển tới Vân Châu tổng cộng một trăm ngàn cân quặng sắt."

Khương Luật Trung lại hỏi thêm mấy vấn đề, sau đó ra lệnh: "Các ngươi ở lại độn thuyền, lái nó đi theo, cùng ta tới Vũ Châu. Để mắt coi chừng đám phạm nhân này."

Sau đó nói với Hứa Thất An: "Mang hắn quay về thuyền với ta."

Lần này Hứa Thất An không cần dùng sức lực của mình để về quan thuyền, dưới lòng bàn chân có một luồng khí cơ kéo hắn bay lơ lửng theo Khương Luật Trung lướt ngang mấy chục thước, tới cạnh Trương Tuần phủ.

"Đã xảy ra chuyện gì, sao lại chặn độn thuyền của quan phủ?" Trương Tuần phủ hỏi một tràng.

"Đúng là có chuyện." Khương Luật Trung ra dấu "Mời": "Tuần phủ đại nhân đi theo ta vào phòng."

Khương Luật Trung kể lại chuyện Hứa Thất An phát hiện có khác thường, khai báo của hán tử râu quai nón Phương Hạc, đầu đuôi gốc ngọn thuật lại hết cho Trương Tuần phủ nghe, sau đó, ngay trước mặt Trương Tuần phủ, thẩm vấn Phương Hạc một lần nữa.

Nghe xong lời khai của Phương Hạc, Trương Tuần phủ lộ vẻ mặt ngưng trọng.

"Ngoài Cương Vận Ty Cương Vận Sứ, có quan viên nào tham dự trong đó nữa không?"

"Tiểu nhân không biết."

Trương Tuần phủ nhìn về phía Hứa Thất An: "Ngươi đưa hắn đi, rồi quay lại đây, bổn quan có một số việc muốn trao đổi với các ngươi."

Ý của câu này chính là đã hoàn toàn coi Hứa Thất An là người ngang cấp, có thể cùng bàn bạc mưu sự với mình, không còn là cấp dưới nữa.

Hứa Thất An đưa Phương Hạc ra khỏi phòng, giao cho Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu, dặn hai người canh chừng kĩ, sau đó trở về phòng Trương Tuần phủ, đóng cửa lại.

Trương Tuần phủ thấy hắn quay lại, sắc mặt nghiêm túc: "Các ngươi thấy thế nào?"

"Ty chức có một nghi hoặc."

Khương Luật Trung với Trương Tuần phủ nhìn qua, Hứa Thất An mới nói: "Công bộ Thượng thư đã rơi đài, thân là Tề đảng, lẽ ra phải thần hồn nát thần tính, thu liễm nanh vuốt xem thế nào mới đúng. Vì sao nha môn thủy vận Vũ Châu lại ở ngay cái nơi lừng danh hàng đầu này tiếp tục vận chuyển quặng sắt cho Vân Châu?

"Mặt khác, dù nạn trộm cướp ở Vân Châu hoành hành ngang ngược, nhưng nói chung vẫn chưa đủ sức làm được cái gì. Công bộ chuyển vận quân nhu khí giới, hoả pháo vân vân thì cũng thôi, nhưng ngay cả quặng sắt cũng lén lút vận chuyển tới Vân Châu? Sơn phỉ nuốt nổi thứ này à? Hay là muốn làm gì?"

Trương Tuần phủ từ từ nhắm mắt, đầu ngón tay nhẹ gõ xuống bàn, lẩm bẩm: "Tề đảng và Vu Thần Giáo cấu kết để vận chuyển quân giới, hoả pháo tới Vân Châu, kể cả hàng cấm như quặng sắt, muối, sắt, hỏa dược."

Ông hơi dừng lại, sau đó người run lên, mở bừng mắt ra, vẻ mặt kinh ngạc, từ từ nói thêm: "Mưu đồ tạo phản!"

Tề đảng đã vận chuyển rất nhiều quân nhu tới Vân Châu, bây giờ còn tới cả quặng sắt, nếu không phải là để tạo phản, thì quả thật nghĩ không ra khả năng khác.

Nếu chỉ để nâng đỡ sơn phỉ, đâu cần phải đến như thế!

Nghĩ tới đây, Trương Tuần phủ đứng dậy, đi qua đi lại, khi thì nhìn Khương Luật Trung, khi thì nhìn Hứa Thất An.

"Hứa Ninh Yến, ngươi lại mang tới cho bổn quan thêm một vấn đề khó khăn. Trên đường gặp phải việc này, nhất định sẽ làm chậm trễ hành trình."

Miệng thì nói như vậy, nhưng vẻ mặt và giọng nói lại không hề có ý trách móc, ngược lại là một dáng vẻ cổ quái kết hợp giữa lo lắng và phấn khởi.

Khương Luật Trung: "Đại nhân bẩm báo việc này về Kinh Thành, có thể nói là một công lớn."

"Trong này sẽ không thiếu công lao của ngươi." Trương Tuần phủ vỗ mạnh lên vai Hứa Thất An.

Chưa nói tới kết quả chuyến đi tới Vân Châu, chỉ mỗi việc hắn phát hiện án này, đã là một công lớn, dù chuyến đi Vân Châu không thu hoạch được gì, thì cũng đủ bù lại, thậm chí còn có công.

Mà tất cả, đều nhờ công "Khứu giác" nhạy cảm của Hứa Thất An.

Một lát sau, ông đã bình tĩnh lại, lại ngồi xuống ghế, ngẫm nghĩ tình hình hiện tại. Trước mặt ông ta hiện giờ có ba con đường:

Một, giả vờ việc này chưa từng xảy ra, tiếp tục đến Vân Châu, để khỏi sinh thêm phức tạp.

Hai, phái người ngụy trang thành đội vệ thuyền nha môn thủy vận, ép Phương Hạc đi gặp kẻ tiếp ứng ở Vân Châu.

Ba, tới Vũ Châu nha môn thủy vận, xử lý án này, truy nã kẻ đứng phía sau.

Cái thứ nhất loại thẳng, cái thứ hai quá lãng phí thời gian, đi đường thủy tới Vân Châu, rồi còn vượt qua khu đất bồi, không tốn mười ngày nửa tháng là không đến được, không phù hợp với hành trình đã sắp xếp của bọn họ, trong khi đó, manh mối Vũ Châu Cương Vận Sứ là ở gần ngay trước mắt.

Trương Tuần phủ nói ra lựa chọn của mình, được Khương Luật Trung và Hứa Thất An cùng nhất trí.

Vào lúc này, Trương Tuần phủ chỉ cần có hai người bọn họ ủng hộ là đủ rồi.

Giữa trưa, quan thuyền đã đến bến tàu thủy vận lớn nhất Vũ Châu, chậm rãi cập bờ.

Độn thuyền vừa khẽ dựa vào bờ, đã khiến đám phu khuân vác chú ý, chen nhau chạy đến. Nhưng sau khi thấy Hổ Bí Vệ vũ trang đầy đủ áp giải một đám vệ thuyền nha môn thủy vận, đều sợ hãi rút lui.

Để lại một phần Hổ Bí Vệ ở lại trông giữ đội thuyền, Trương Tuần phủ và Khương Luật Trung dẫn đội người đông đảo đi thẳng đến Vũ Châu nha môn thủy vận.