TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 231: Nhất thơ kinh tứ tọa (2)

Thấy cũng đã tới lúc, Tri Phủ Thanh Châu bưng chén rượu lên, giọng lấy lòng: "Đúng dịp, Bố Chính Sứ đại nhân đang muốn lập giới bia ở tiền viện tất cả các nha môn, bi văn chưa định, không biết Hứa đại nhân có thể làm một bài thơ chăng?"

Vừa nói xong, hầu như tất cả mọi người đều vô thức nhìn về phía Hứa Thất An.

Tử Dương cư sĩ không phụ họa nhưng cũng không cản, chỉ cười không nói nhìn đồng la nhỏ.

Một chén rượu đã hòng có được thơ của ta? Ta đâu phải loại người như vậy! Hứa Thất An thở dài một cái:

"Ty chức đi theo Tuần phủ đại nhân đi Vân Châu tra án, tiền đồ chưa biết, trong lòng lo lắng, nào có tinh lực và tâm tình làm thơ? Xin lỗi các vị đại nhân."

Quan viên Thanh Châu thất vọng không thôi, Tri Phủ Thanh Châu quýnh lên, vội nói: "Hứa đại nhân thi tài kinh diễm, chớ nên khiêm tốn."

Hứa Thất An bất đắc dĩ lắc đầu, bưng chén uống rượu.

Tử Dương cư sĩ trầm tư, gỡ ngọc ban chỉ đeo trên ngón tay, trầm giọng: "Nạn cướp Vân Châu nghiêm trọng, chuyến đi này đúng là rất nguy hiểm. Ninh Yến, ngươi cất kĩ ngọc ban chỉ này, đây là đồ bổn quan đeo đã nhiều năm, được hạo nhiên chính khí không ngừng chăm sóc, có thể tịch tà."

Hứa Thất An lập tức nhìn chằm chằm vào ban chỉ, mơ hồ trông thấy có thanh khí lóe lên, nhớ tới lời Chử Thải Vi từng nói một buổi tối nào đó.

Thế gian có ba loại Pháp Khí: Một loại là do trận sư Ty Thiên Giám luyện chế; một loại là nhờ cơ duyên xảo hợp, tự nhiên thai nghén; loại cuối cùng là loại có dính khí tức của cường giả cao phẩm, được tích lũy qua thời gian, có được thần dị nhất định.

Ngọc ban chỉ này chính là loại thứ ba.

Đại lão, đêm nay đừng coi ta là người! Hứa Thất An cuống quít tiếp nhận, thận trọng cất vào trong ngực, trầm ngâm một chút, nói: "Không hiểu sao, đột nhiên có linh cảm, chợt nghĩ ra một bài thơ."

Không phải nói không có tâm tình làm thơ à? Chúng quan viên ngơ ngác nhìn hắn, mấy giây sau, đều dần hiểu ra, ánh mắt trở nên vô cùng cổ quái, nhưng rất ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau.

Nụ cười của Tử Dương cư sĩ không hề thay đổi: "Bổn quan rửa tai lắng nghe."

Hứa Thất An gật đầu, trong lòng đã chọn được bài, định lấy bốn câu thơ vấn tâm đã dùng khi kiểm tra tư chất lúc trước.

Vì không có bài thơ nào thích hợp dùng ở đây hơn bài thơ này, nếu nhớ không lầm, bài thơ này còn được gọi là《 Giới Thạch Minh 》, chính là dùng để khuyên nhủ các quan.

Hắn uống một hớp rượu, trong đầu hiện ra bài thơ, lòng như lại trở về cái thời lý tưởng hào hùng, tự vấn lương tâm kia.

Không nhịn được đứng dậy, nhìn về phía Tử Dương cư sĩ Dương Cung, nói khẽ:

"Ngươi ăn lộc ngươi."

Rồi nhìn qua Trương Tuần phủ:

"Máu dân thịt dân."

Chậm rãi đảo mắt một vòng qua đám quan chức, giọng nghiêm nghị hẳn:

"Hạ dân dễ hiếp."

Cuối cùng, ngẩng đầu nhìn lên trời, cả người như bị kích động hẳn, lớn tiếng nói:

"Trời cao khó lừa!"

Trong vô thức, trong giọng nói của hắn có kết hợp Phật Môn Sư Tử Hống, vang vọng bên tai chúng quan viên, như tiếng chuông cổ mộ, làm ai nấy điếc cả tai.

Choang choang… tiếng chén rượu rơi vỡ không ngừng vang lên.

Không ít quan viên người chột dạ người xấu hổ, đối mặt với một đồng la không có phẩm cấp, mà chẳng khác gì đang phải đối mặt với thượng cấp uy nghiêm, thở cũng không dám thở mạnh.

Số ít không thẹn với lương tâm, thì đứng bật dậy, đầy kích động.

"Thơ hay, thơ hay!"

Tử Dương cư sĩ đập bàn đứng lên. Đại Nho không kiềm chế được cảm xúc, cảm giác ông mang tới bây giờ không phải là một quan to lão luyện một phương, mà là một học sinh trẻ tuổi mới bước chân vào chốn quan trường, đầy chí tiến thủ và chính khí.

"Năm đó nếu ta bật ra được bài thơ mắng mỏ này ngay tại triều đường, phun ra được những uất ức chất chứa trong lòng, làm gì có chuyện sa sút tinh thần một năm? Hứa Ninh Yến à Hứa Ninh Yến, ngươi đúng là hạt giống đọc sách thật sự!"

Trong viện, đám vũ cơ đứng trong gió lạnh, chớp đôi mắt tò mò đánh giá người trẻ tuổi duy nhất ngồi trong bàn rượu.

Lòng dạ như này, hèn gì có thể làm ra được hành động xuất đao trảm ngân la! Bài thơ này quả thật đã hù không biết bao nhiêu người. Trương Tuần phủ than thở, thấy bầu không khí có hơi cứng ngắc, liền mở miệng nói sang chuyện khác:

"Bố Chính Sứ đại nhân nói cực đúng, Ninh Yến, tiếc cho ngươi lúc trước không có đọc sách."

Hứa Thất An nấc rượu, giọng bất đắc dĩ: "Nhị thúc cảm thấy ta thích hợp tập võ hơn, nên không cho ta đi học tiếp."

Chúng quan viên nghe vậy, trong lòng phẫn uất, tự nhủ, Nhị thúc kia của ngươi không phải là người, đã làm lãng phí một hạt giống đọc sách. Nếu Hứa Ninh Yến là người đọc sách, văn đàn Đại Phụng sẽ không còn tịch mịch.

Đến khuya, tiệc rượu tan, Hứa Thất An đã hơi say đi tới bên bờ ao, ngắt hoa sen đỏ.

Loại sen này cực kỳ cổ quái, chỉ có sáu cánh, cánh nào cũng đầy đặn óng ánh, loại sen này hắn chưa nhìn thấy bao giờ.

"Sen này tên là Hồng Liên, còn gọi là Lãnh Liên, là loại sen chỉ Thanh Châu mới có." Tử Dương cư sĩ đi tới, đứng chắp tay sau lưng:

"Tháng mười mới nở hoa, mãi cho đến đầu xuân năm sau mới tàn, kết thành hạt sen có tính ôn, có thể làm thuốc."

Hoa sen mà nở hoa vào mùa đông? Kiếp trước mình chưa từng nhìn thấy! Hứa Thất An cười: "Lúc rét đậm nở hoa kết quả, mà tính lại ôn, đúng là trái ngược. Hồng Liên này hẳn là không trồng được ở Trung Nguyên?"

"Không sống nổi." Tử Dương cư sĩ như có ý, nói: "Nạn cướp Vân Châu, cũng chỉ Vân Châu mới có, nếu đổi thành bất kì châu nào khác, đều không thể tồn tại dài lâu. Nguyên nhân ở đâu, ngươi biết không?"

Đây không phải do lịch sử để lại à? Hứa Thất An giật mình, đứng thẳng người lên hành lễ: "Mời tiên sinh chỉ giáo."

Hắn không gọi đại nhân, mà là tiên sinh, tự cho mình cái thân phận là đệ tử.