Trong bóng đêm, gió lạnh thổi qua, cả một ao đầy sen đỏ lắc lư, như một biển lửa đang cháy, vô cùng đẹp.
Hứa Thất An lặng lẽ hít sâu một hơi, ngửi thấy một mùi thơm.
"Vân Châu nhiều núi, nhưng không được xanh rậm tươi tốt như Nam Cương, mà đầy chướng khí. Trong núi thừa thảo dược, sản vật phong phú." Tử Dương cư sĩ nhìn ao đầy sen đỏ, nói tiếp:
"Vân Châu còn có ruộng đồng phì nhiêu, lượng nước dồi dào, mễ lương trồng được hàng năm tuy không bằng được hai nơi Dự Châu, Chương Châu được coi là kho lương của Đại Phụng, nhưng mễ lương trồng được hàng năm của Vân Châu nuôi được người của cả hai châu, rất là dư dả."
Nghe ra, địa hình của Vân Châu hẳn là dạng đồi núi. Hứa Thất An giật mình gật đầu.
Trong địa hình cơ bản của năm đại lục địa, đồi núi là dạng phì nhiêu nhất, sản vật rất phong phú. Kiếp trước gọi là vùng đất lành, chính là giống như vùng Giang Nam.
Hai kho lương Dự châu, Chương Châu của Đại Phụng thuộc loại hình bình nguyên, Nam Cương thuộc loại hình sơn mạch, chỗ nào cũng là núi cao, ruộng tốt rất ít.
Tử Dương cư sĩ trầm giọng: "Vân Châu còn có một ưu thế địa lý nữa, là nó tựa vào Nam Hải, không cần phải lo tình trạng hai mặt thụ địch. Mà dù có bị, thật sự không chịu nổi, thì còn có thể ra khơi.
"Xung đột biên cảnh của Đại Phụng với Vu Thần Giáo đang dần trở nên nghiêm trọng, nếu bọn chúng muốn tạo ra nội loạn, khiến Đại Phụng ốc còn không mang nổi mình ốc, thì chọn Vân Châu là một cử chỉ sáng suốt."
Ngươi nói như thế, sao ta có cảm giác đi Vân Châu lần này sẽ bị diệt cả đoàn thế? Hừ hừ hừ, lời trẻ con không tính, lời trẻ con không tính.
"Không phải lo." Như nhìn thấu lo lắng của Hứa Thất An, Tử Dương cư sĩ cười: "Đại Phụng tuy gặp vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng nói chung thì coi như vẫn còn kiềm chế được, uy nghiêm của triều đình vẫn còn.
"Dù Vu Thần Giáo có mưu kết thân với Vân Châu, thì cũng chỉ dám làm trong lén lút, không dám để lộ ra. Dạo vừa rồi ta cũng rảnh rỗi, nuôi mấy con ưng, sẽ tặng cho ngươi một con. Nếu Vân Châu xuất hiện tình huống bất ngờ, dùng ưng nhắn tin cho ta, nhanh hơn đi dịch trạm."
Còn có thể nhanh hơn nữa cơ! Đúng là vừa đi vừa nghỉ tốn rất nhiều thời gian, thế giới không có điện thoại đúng là không có cảm giác an toàn, nếu mọi người liên lạc được với nhau nhanh chóng như đám Địa Thư thì tốt biết mấy! Hứa Thất An cảm kích: "Tạ lão sư ưu ái."
Dừng mấy giây, hỏi ông: "Đi Vân Châu, ta nên làm những gì?"
"Tra án cho tốt, bảo vệ tốt Trương Hành Anh, chuyện giao tiếp quan trường, ngươi không cần quản." Tử Dương cư sĩ cười ha ha:
"Nếu Ngụy Uyên đã ủy nhiệm Trương Hành Anh làm Tuần phủ, vậy người này đương nhiên không phải là kẻ tầm thường."
Hứa Thất An gật đầu.
Nói chính sự xong, Tử Dương cư sĩ trầm ngâm một lát, nói: "Ta và Cẩn Ngôn thường có qua lại thư từ, trong thư lúc nào cũng nhắc tới ngươi. Ngươi cũng coi như là nửa học sinh của thư viện Vân Lộc, ta nghe nói mấy tháng trước thư viện có thanh khí xông lên trời?"
Cẩn Ngôn là ai? A a, là lão sư của Nhị Lang, Đại Nho Trương Thận vì không có thói quen dùng tên chữ, nên Hứa Thất An phải mất mấy giây mới nhớ ra "Cẩn Ngôn" là ai.
Tử Dương cư sĩ hỏi vầy là có ý gì? Thư viện Vân Lộc không nói chân tướng cho ông nghe à? Hay là ông ấy đã biết đó là hắn, nói như vậy là để ám chỉ cho hắn? Nhưng mà đâu có cần phải ám chỉ. Thư từ trao đổi không giữ được bí mật, nên các Đại Nho thư viện Vân Lộc chắc chỉ nhắc tới chuyện đó trong thư, chứ không nói chân tướng cho ông ấy biết?
Hắn cân nhắc tìm từ: "Việc này hình như được thư viện liệt vào loại cơ mật cao nhất, Á Thánh học cung đến giờ vẫn còn bị phong cấm, không ai được đi vào."
Nói đến đây, Hứa Thất An không khỏi nhớ tới cái vị Á Thánh chỉ hươu bảo ngựa kia, đúng là một nam nhân vĩ đại, vì ông ta luôn vĩnh viễn đứng ở sau lưng thê tử.
Tử Dương cư sĩ khẽ vuốt cằm, không hỏi nữa.
Nhưng Hứa Thất An có một số việc muốn thỉnh giáo vị này, hắn suy nghĩ một lúc, rồi hỏi vấn đề thứ nhất:
"Lão sư, thời gian trước vì tra án Tang Bạc, ta đã đọc sách thâu đêm, khi đọc sách sử, phát hiện lúc trước, Thủ phụ nhất mạch của chúng ta trước khi diệt Phật, từng hô một câu "Phật Môn bất diệt, thiên hạ đều Phật".
"Sau đó, vị Thủ phụ đó tấn chức Lập Mệnh Cảnh. Đệ tử muốn hỏi, dù Phật Môn có xuất hiện tai hại, nhưng nó vẫn là danh môn chính thống. Phật Môn bất diệt, thiên hạ đều Phật có phải là quá cực đoan hay không?"
Hứa Thất An không biết Phật Môn thế giới này và Phật Môn kiếp trước có khác gì nhau không. Thế giới này không có Phật Tổ, chỉ có một Phật Đà.
Nhưng mà dù thế nào, Phật Môn cũng không phải là tà giáo.
"Việc này liên quan đến bí mật được che giấu, ta cũng không biết." Tử Dương cư sĩ đáp.
Ngươi không biết, vậy sao ngươi biết nó liên quan đến bị mật bị che giấu? Hứa Thất An cố nhịn câu chửi thầm.
Tử Dương cư sĩ "A" một tiếng: "Viện trưởng biết đấy."
Vấn đề thứ hai của Hứa Thất An là, tại sao trong Cực Uyên của Nam Cương lại có tượng của Nho gia Thánh Nhân, nhưng hắn đã bỏ đi ý nghĩ mang câu này ra hỏi.
Hứa Thất An ở kinh thành, không thể biết dưới đáy Cực Uyên có tượng của Nho gia Thánh Nhân, dù có dùng cái lý do là "Ta có một người bạn" thì cũng không được.
Chuyện này ngay cả nha môn Đả Canh Nhân cũng còn chưa chắc biết.
Trở lại dịch trạm, Hứa Thất An tắm rửa xong, trở về phòng ngồi xếp bằng thổ nạp, quan tưởng Pháp Tướng Đồ.
Thanh Châu tiếp giáp Vân Châu, từ nơi xuất phát, nếu ra roi thúc ngựa, chỉ năm ba ngày là sẽ tới Vân Châu, dù đã đi chậm do thể cốt yếu ớt của Trương Tuần phủ, nhưng cũng chỉ sau chừng một tuần, đoàn người đã tới biên giới Thanh Châu.
"Đây là khoảng thời gian tốt nhất để lợi dụng trùng kích Luyện Thần Cảnh. Không phải chỉ là mười ngày không được ngủ sao, năm đó lão tử là người bình thường mà đã làm được thành tựu thức liên tục bảy mươi hai tiếng ở quán net đấy."
Ngày hôm sau, Bố Chính Sứ Dương Cung triệu tập thợ đá, cho khắc bốn câu thơ khuyên nhủ quan viên lên bia đá ở tiền viện các nha môn Thanh Châu.
Từ Tri Phủ Thanh Châu, cho tới quan viên bình thường, mỗi ngày ra vào nha môn, đều sẽ nhìn thấy bốn câu thơ này.
"Trên này khắc gì?"
"Ngươi ăn lộc ngươi, máu dân thịt dân, hạ dân dễ hiếp, trời cao khó lừa."
"Thơ hay, lão tử không đọc sách, chỉ có thể nói một câu: mẹ nó, viết thật tốt. Là Bố Chính Sứ đại nhân của chúng ta viết ra hả, đại nhân đúng là đại thanh quan."
"Không phải Bố Chính Sứ đại nhân, là một người tên là Hứa Thất An, ừm, bên cạnh còn có một dòng chữ nhỏ: Sư Dương Cung. A a, thì ra là đệ tử của Bố Chính Sứ đại nhân chúng ta."
Bài thơ này là Hứa Thất An làm, nên viết là hắn sáng tác, nhưng Tử Dương cư sĩ lại có thêm một động tác trời đánh, bảo người ta khắc ở bên trái cái tên Hứa Thất An thêm ba chữ nhỏ: Sư Dương Cung.
Nếu có ba vị Đại Nho của Thư viện Vân Lộc ở đây, nhất định sẽ vừa thổ huyết vừa gào thét: lão tặc vô sỉ, ăn ké như này cũng làm được hả???
Không ít quan viên làm quan thanh liêm, đã vỗ bàn khen ngợi bài thơ này, yên lặng viết nhớ vào lòng một người tên Hứa Thất An.
Tên tuổi Hứa Thất An nhanh chóng được truyền khắp quan trường Thanh Châu, sau đó rất nhiều học sinh, quan lại đột nhiên phát hiện, thì ra cái người làm thơ cho bi văn này chính là đại tài tử đã viết ra mấy bài thơ được khen là ánh sáng thi từ của văn đàn Đại Phụng hai trăm năm nay.
Nhưng thứ làm người ta nghẹn họng trân trối nhất chính là, hắn không phải là người đọc sách, mà là một Đả Canh Nhân.
Nhưng bất kể là quan viên hay học sinh Thanh Châu, họ đều tâm phục khẩu phục Hứa Thất An, ngưỡng mộ tài làm thơ của hắn, ngưỡng mộ khí phách hắn biểu lộ trong thơ.
Các cô nương Giáo Phường Ty khi biết được tin này, thì lòng đầy kích động và hưng phấn. Ai cũng ước gì có thể đi thắp hương bái Phật, cầu nguyện có một ngày Hứa đại tài tử sủng hạnh mình, để lại một hai câu thơ cho mình.
Bảo họ trả ngược lại tiền cho hắn, họ cũng đồng ý.
Ngoài thành Thanh Châu.
Tử Dương cư sĩ dẫn theo các quan lớn Thanh Châu, tự mình tiễn đưa đoàn người của Tuần phủ ra khỏi thành.
"Từ biệt lần này, không biết đến khi nào mới gặp lại, lão sư bảo trọng." Hứa Thất An dùng thân phận đệ tử hành lễ.
Tử Dương cư sĩ khẽ vuốt cằm, có chút thổn thức, mới vừa nhận được một đệ tử, giữ trong lòng còn chưa đủ ấm, đã phải đi rồi.
"Lần này đi Vân Châu, phải phá án cho tốt, lúc nào cũng phải nhớ, đền đáp triều đình, vì thiên hạ dân chúng." Dương Cung trầm giọng.
Vì thiên hạ dân chúng! Trong lòng Hứa Thất An thầm lập lại một lần.