Việc này rõ ràng là có liên quan tới thân phận của số hai, vấn đề này đối với các thành viên Thiên Địa Hội khá là mẫn cảm, chưa chắc số hai sẽ trả lời.
Mà dù có trả lời, có khi còn đòi hắn phải trao đổi tương xứng.
Lúc này hắn đang ở Vân Châu, sẽ không thiếu cơ hội vì án Dương Xuyên Nam mà tiếp xúc với số hai, đến lúc đó, nói bóng nói gió thăm dò cũng được.
Không cần phải "trả tiền" thêm.
Hứa Thất An nghĩ nghĩ, cảm thấy mình nên nói gì đó, bèn nhắn: 【với khả năng nhạy bén của Hứa Thất An, tuy hắn mới tới Vân Châu, nhưng e là đã thu hoạch được tương đối khá. Số hai, nếu ngươi muốn sắc dụ, thì làm nhanh đi.】
Đây là sự nhắc nhở xuất phát từ quan tâm tới bằng hữu, chứ không phải Hứa Thất An mê sắc đẹp.
Số hai không đáp lại.
Đám nhiều chuyện Địa Thư lại chìm vào im lặng, không ai nhắn gì nữa.
Hứa Thất An cất kính nhỏ, định thổ nạp, quan tưởng, bồi dưỡng tinh thần, sau đó tiếp tục nghiên cứu mật mã Chu Mân để lại.
Sáng hôm sau, Trương Tuần phủ dẫn đám Khương Luật Trung rời khỏi Dịch trạm, đi ra ngoài dò xét dân tình Vân Châu. Có lẽ vì còn có khả năng đi những châu huyện xung quanh, nên Tống Bố Chính Sứ dẫn đội cùng đi.
Thấy Hứa Thất An không giấu được đôi mắt quầng thâm, và sự mệt mỏi trong mắt, Trương Tuần phủ khéo hiểu lòng người bảo hắn ở lại dịch trạm nghỉ ngơi, nhưng phải nhớ tìm cách phá giải manh mối Chu Mân để lại.
"Tuy làm công cụ hình người rất khó chịu, nhưng ở lại Dịch trạm lại hợp với ý mình. . . . con người một khi đã bị quá mệt mỏi, sẽ rất ghét phải ra ngoài. . . . tại sao tinh thần lực của mình còn chưa tới cực hạn vậy, lão tử muốn ngủ. . . ."
Vừa ăn sáng, Hứa Thất An vừa đau đầu dứt dứt mi tâm.
Ngoài hắn, Đả Canh Nhân ở lại dịch trạm còn chưa tới năm người, Hổ Bí Vệ thì được ba mươi người.
Tống Đình Phong vừa ngáp vừa đi xuống lầu, ngực không cột chiêng đồng, hông không đeo chế đao, nhìn quanh: "Sao hôm nay yên tĩnh thế, mọi người đâu?"
Hứa Thất An đang ăn miến chua cay, không ngẩng đầu lên, "Tuần phủ đại nhân đi thị sát dân tình, bọn họ đi theo rồi."
Mắt Tống Đình Phong sáng lên: "Ta có một ý tưởng dũng cảm. . ."
Hứa Thất An cắt ngang: "Dẹp cái ý tưởng dũng cảm của ngươi đi, Tuần phủ đại nhân có để lại một bộ hình pháp nghiêm khắc này."
"Vô vị!" Tống Đình Phong ngồi xuống bên bàn, bảo lính dịch trạm bưng đồ ăn sáng lên, thở dài nói:
"Nói này, đã nửa tuần rồi chúng ta chưa có chạm vào nữ nhân."
"Đó là ngươi, ta là mười tám ngày không đụng vào nữ nhân. . . . Đúng là có điểm đói bụng." Hứa Thất An cũng thở dài theo.
"Đói thì ăn nhiều một chút." Tống Đình Phong liếc tô miến béo ngậy.
Lão Tống vẫn chưa đủ nhạy. . . Hứa Thất An mặc kệ hắn, phối hợp nhét đầy bao tử, chưa được mấy phút, tới lượt Chu Quảng Hiếu đi xuống lầu.
"Quảng Hiếu, đi Giáo Phường Ty đi." Tống Đình Phong xử đồng liêu.
"Được rồi được rồi. . . . đừng có mê xông vào chỗ chết như mấy tiểu tức phụ nữa, đi dạo trong thành thì được, nhưng không được đi Giáo Phường Ty, kỷ luật chính là kỷ luật." Hứa Thất An tức giận nói.
"Có cách nào né không?" Tống Đình Phong giọng đùa bỡn.
"Có." Hứa Thất An liếc hắn: "Ta đề nghị ngươi từ chức."
Từ chức là chiêu hắn dùng kiếp trước, nhưng lúc mới vừa vào Cục nhậm chức, hắn rất tuân thủ kỷ luật. Bằng không, đã không vì Quý Tiện Lâm mà viết một câu trong nhật ký, lựa chọn từ chức, chứ không phải là. . . .
Ăn sáng xong, ba người thay thường phục, rời khỏi Dịch trạm.
. . . .
"Nhìn thấy chưa? Chính là cái tên trông như bị tửu sắc hút sạch kia kìa, nhiệm vụ của ngươi là dụ dỗ hắn."
Bên đường, trong một trà lâu, Lý Diệu Chân cũng đã thay thường phục để không gây chú ý, đứng bên cửa sổ trong một gian phòng trên lầu hai, nhìn ba người đang rề rề đi dạo cách đó không xa.
Đứng cạnh nàng là một nữ nhân mặc váy rất đẹp, tóc xanh như thác nước, đeo đồ trang sức đẹp đẽ.
Nữ tử này có gương mặt dịu dàng, làn da mịn màng, đôi mắt nhu mì như hai viên trân châu đen, cái miệng nhỏ nhắn bôi son đỏ au.
Thắt lưng mềm mại, phong tình vạn chủng.
"Dụ dỗ xong rồi sao?" Nữ tử diễm lệ che miệng cười khẽ, nhìn tên "thích khách thời gian" kia, như đang nhìn một món đồ.
"Tiếp cận hắn, theo dõi nhất cử nhất động của hắn, nói bóng nói gió hỏi thu hoạch của hắn." Lý Diệu Chân nói xong, khuyên:
"Nhưng không được hút tinh lực của hắn, thân thể người này e là đã bị hao hụt lắm rồi, không chịu nổi ngươi nữa đâu."
Hai người không hề lo việc chân thân của Mị bị lộ. Võ phu thô lỗ không có khả năng ngự quỷ, cảm giác về âm khí rất kém, hồi đó ở sơn trại dụ dỗ Chu Xích Hùng là võ giả Luyện Thần Cảnh mà Mị còn không bị phát hiện kia mà.
Chỉ cần không để lộ địch ý, kích phát linh giác của võ giả Luyện Thần Cảnh, thì không có khả năng bị nhìn thấu.
"Chủ nhân, vậy ta đi nha" Mị cười với vẻ đương nhiên, lắc eo nhỏ rời khỏi.