TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 257: Nữ nhân (1)

Tống Đình Phong đứng ở gian hàng lề đường, mua ba lượng cao sơn trà cứng, cắt thành nhiều miếng nhỏ, có chút giống giống kẹo thông cổ kiếp trước của Hứa Thất An.

Ở kinh thành không ăn loại kẹo cứng như vậy, vừa trơn cổ vừa ngọt, là đặc sản chỉ Vân Châu mới có.

Mịa nó, ngay cả cục đường cũng còn cứng hơn lão tử. . . Tống Đình Phong vừa ngậm, vừa nhìn lung tung khắp nơi, cảm khái: "Cùng là Vân Châu, nhưng thành Bạch Đế lại khác với những địa phương khác. Nhìn cảnh tượng phồn hoa như gấm này, còn tưởng Vân Châu thật sự ca vũ thăng bình."

Cùng đi tới, ba người đi qua từng cái châu huyện, nhìn thấy một mảng ruộng tốt nhưng hoang phế, một thôn đổ nát không người, ý thức rõ được sự tiêu điều của Vân Châu.

Dân sinh quá khổ!

"Một nơi rõ ràng phì nhiêu như vậy, làm ruộng không lo thiếu ăn, đủ ăn cả ba đời, còn ở sát bên cạnh biển, vô số ruộng muối. . . ." Chu Quảng Hiếu vốn trầm mặc ít nói, hiếm khi lại nói cả một tràng, giọng buồn bực:

"Vì sao lại trở thành tình cảnh như này?"

Tống Đình Phong và Hứa Thất An cũng đầy thổn thức, Tống Đình Phong trầm giọng: "Lần này tới Vân Châu, chính là để diệt sạch mầm bệnh u nhọt, giải quyết được Đô Chỉ Huy Sứ cấu kết sơn phỉ, nạn thổ phỉ Vân Châu sẽ đỡ hơn nhiều.

"Ninh Yến nói đúng, không thể mê mệt Giáo Phường Ty, đại trượng phu phải vì dân vì nước, xây dựng sự nghiệp. . . . Ôi má ơi, đại mỹ nhân!"

Hứa Thất An và Chu Quảng Hiếu nhìn qua theo. Hai đôi mắt đều sáng hẳn lên, vì ở bên đường phía trước, có một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Nàng này mặc quần lụa đẹp đẽ, tóc chải kiểu lưu hành, lớp vải lụa mỏng có gắn lam ngọc ôm siết lấy cái eo nhỏ.

Làn da trắng muốt trơn mịn, mắt đen dịu dàng, môi đỏ tươi tắn, cái mũi nhỏ phối hợp với gương mặt trái xoan, diễm lệ vô song.

Cực phẩm. . . trong đầu Hứa Thất An thoáng qua cái từ này.

Mỹ nhân mặt trái xoan mắt to là hình mẫu Hứa Thất An yêu thích, nếu có thêm chút yêu mị thì càng tốt. Mỹ nhân mặt trái xoan tiêu chuẩn mà hắn từng được nhìn thấy đến giờ có ba người: Hứa Linh Nguyệt, Hòa Khánh, số hai.

Nhưng khí chất của ba người các nàng, một người là JK xinh đẹp, một người là nữ cường nhân lạnh lùng cao quý, một người là quân nương anh khí bừng bừng.

Chỉ có đại mỹ nhân vô tình gặp được này, mới có gương mặt trái xoan mang nét yêu mị, nhìn một cái là đủ mê, chính là nữ thần lý tưởng của hắn.

"Hoàn mỹ, đây chính là mỹ nhân mà mình luôn mơ tưởng. . ." Trong lòng Hứa Thất An bay bổng, thấy trong thế giới cô độc này, cuối cùng hắn đã gặp được tình yêu, ba ngàn nhược thủy chỉ lấy một gáo, Phù Hương Hòa Khánh Lâm An quốc sư gì đó, đều là mây khói.

Hửm?

Hắn chợt có cảm giác không đúng, nữ nhân ở xa kia dù có xinh đẹp hơn nữa, cũng không có khả năng có được nhan sắc áp đảo những yêu quái đầy giá trị nhan sắc cao kia. . . . Hắn bén nhạy bắt được một cảm giác không phù hợp, giúp hắn thoáng tỉnh táo lại một chút.

Sau đó, ngón tay cái tay trái của hắn hơi nóng lên, từ trong ngọc ban chỉ Tử Dương cư sĩ đưa tuôn ra một dòng nước ấm, nhẹ nhàng chăm sóc tinh thần của hắn.

Nhìn lại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành kia lần nữa, con ngươi Hứa Thất An co lại. Trong mắt hắn lúc này, không còn nhìn thấy giai nhân tuyệt sắc, mà là một người giấy được làm tinh xảo.

Người giấy kia có kiểu tóc thịnh hành, mặc quần lụa hoa lệ, lối ăn mặc giống hệt mỹ nhân yêu mị vừa rồi như đúc.

Gò má đẹp đẽ giờ ảm đạm, ánh mắt đờ đẫn, không có sự sống.

Uy. . . .

Giữa ban ngày gặp phải chuyện quỷ dị như vậy, làm Hứa Thất An hít một hơi khí lạnh.

"Đây không phải là người, là quỷ. . . . Thải Vi từng nói, quỷ vật có thể tồn tại khá lâu trên thế gian, hoặc là nhờ địa lợi giúp đỡ, ví dụ như nữ quỷ dưới giếng nhà mới của mình . . . Hoặc là cường giả sau khi chết, tinh thần bất diệt, tuy nhiên vẫn có hạn chế về thời gian, không thể nào tồn tại mãi mãi. . . ."

Chỉ trong nháy mắt, Hứa Thất An liền đoán ra, nữ quỷ này là được người điều khiển, sau lưng nó có một người nuôi quỷ.

Nữ quỷ rất lợi hại, ngay cả ta cũng mê hoặc được. . . . Nếu không phải có Nho gia hạo nhiên chính khí bách tà bất xâm, lúc này không chừng mình đã bị lật thuyền trong mương. . . . Hứa Thất An tỉnh rụi thu hồi ánh mắt, liếc hai đồng liêu bên cạnh.

Lúc này, mới phát hiện hai người gặp vấn đề rất lớn, mắt đờ đẫn, si ngốc nhìn nữ quỷ. Dù vẫn giữ được một phần lý trí, nhưng đã bị mị hoặc rất sâu.

…Vừa rồi mình trông cũng giống trư ca thế này à? Hứa Thất An thấy hơi xấu hổ.

"Quảng Hiếu, Ninh Yến, ta lại tin tưởng vào tình yêu rồi." Tống Đình Phong si mê sắc đẹp không kiềm chế được, trầm giọng: "Ta định sẽ thành gia lập nghiệp, ngay cả tên nhi tử ta cũng nghĩ xong rồi."

Ngươi đó không phải là tình yêu, ngươi là thèm cơ thể người ta. . . Không, nàng ta không có cơ thể. . . . Hứa Thất An thầm nghĩ.

"Như ngươi chẳng qua là háo sắc mà thôi." Chu Quảng Hiếu mắc ói chém một câu, mặt lộ vẻ bối rối, không chọn được giữa tức phụ thanh mai trúc mã nhà bên và nữ tử vừa thấy đã yêu.

Bối rối như vậy, là vì lúc này, suy nghĩ của hắn và Tống Đình Phong giống nhau như đúc.

Ngay lúc này, nữ tử dung mạo khuynh thành kia khẽ đong đưa eo nhỏ, lả lướt đi tới.

"Ba vị công tử cũng là đi du ngoạn?"

Đến gần, nàng ta dừng lại, làn váy đong đưa ngừng lại, yêu kiều thi lễ:

"Tiểu nữ chỉ đi có một mình, quả thực không thú vị, không biết có thể đồng hành cùng ba vị công tử hay không? "

Nàng ta chính là tới vì chúng ta. . . . Hứa Thất An sinh lòng cảnh giác, cố làm ra bộ dạng thèm nhỏ dãi, cau mày do dự: "Bọn ta đang định đi Giáo Phường Ty, cái này không được đâu."

"Ai muốn đi Giáo Phường Ty? Ngươi muốn đi thì tự đi đi, Tống mỗ không phải loại người như vậy."

"Ninh Yến. . . Ài, thô tục quá đi."

Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu yên lặng lùi ra sau mấy bước, phủi sạch quan hệ với hắn.

Hừ, người này đúng là đồ háo sắc, tuyên dâm giữa ban ngày mà nói nghênh ngang như vậy. . . . Trong lòng Mị khinh bỉ, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.

Háo sắc mới tốt, bà cô giỏi nhất là đối phó với háo sắc.

Mình có ngọc ban chỉ của Tử Dương cư sĩ hộ thể, không sợ tà ma. Nếu ả ta dám giở trò gây rối, mình sẽ lập tức đánh lén, có mưu đồ đấu với không có mưu đồ, tỷ lệ thắng là cực lớn. . . . Nhưng tốt nhất là để lại người sống, đến tối tra hỏi một phen. . . . Mắt Hứa Thất An lóe lên, giọng bất đắc dĩ:

"Đã như vậy, vậy thì đồng hành đi."

Hắn định im lặng theo dõi kỳ biến, nếu nhớ không lầm, trong sách ma pháp các Đại Nho đưa tặng, có pháp thuật chuyên nhằm vào quỷ quái.

Nhìn thì giống như ngươi đang câu ta, nhưng thật ra là ta đang câu ngươi. . . .

. . . . .

Trà lâu, bên cửa sổ.

Lý Diệu Chân nghiêng người, nhờ tấm màn cửa sổ che chắn, quan sát ba người phía xa, thấy Mị dễ dàng xen vào được đám kẻ địch, nàng hài lòng gật đầu.

Trong vô vàn thủ đoạn, sắc đẹp vĩnh viễn là thủ đoạn đối phó nam nhân có hiệu quả sắc bén nhất.

"Khương Luật Trung theo Trương Tuần phủ đi ra ngoài thị sát dân tình, ba áo trắng Ty Thiên Giám đi theo, trong hôm nay hẳn là không về được. Mà không có Khương Luật Trung trấn giữ dịch trạm, không có Vọng Khí Thuật của Thuật sĩ, Mị sẽ không bị phát hiện.

"Mị dù giỏi mị hoặc và ảo thuật, nhưng cuối cùng không có hình thể, không thể nào thật sự làm chuyện lên giường với nam tử. Nếu muốn giữ mối quan hệ lâu dài với Hứa Thất An mà không bị phát hiện, mình phải tới Giáo Phường Ty mời một nữ tử. . .

"Chờ sau khi chuyện kết thúc, tặng hắn mấy bình dược hoàn cường dương bổ máu, tuổi còn trẻ mà cơ thể đã hư thành bộ dáng như vậy, nếu không bổ một chút. . . ài."

. . . . .