Trong phòng bao, Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu vẫn còn đang vận động, sắc mặt trầm mê, không kiềm chế được.
Ảo thuật của nữ quỷ rất mạnh, hiệu quả vẫn còn chưa hết. Ước gì bây giờ có cái điện thoại di động, ghi hình lại được dáng vẻ của hai người bọn họ lúc này, sẽ biến thành đoạn lịch sử đen tối cả đời.
Hứa Thất An không quấy rầy “mộng đẹp” của hai đồng liêu, lại dẫn đốt một trang Vọng Khí Thuật, đi tới bên cửa sổ, từ từ quét qua mặt đường, lục soát từng người khả nghi.
Song hắn chỉ nhìn thấy một vùng trắng xóa. Theo định nghĩa của Vọng Khí Thuật, màu trắng nghĩa là trong sạch.
"Phù" Hứa Thất An khạc ra một ngụm trọc khí, trở lại bên cạnh bàn, ngồi xuống uống trà, yên tĩnh chờ ảo thuật kết thúc.
Chừng mười phút sau, Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu bỗng cứng đờ, tựa như thời gian dừng lại, mười mấy giây sau, hai người thở dài thỏa mãn, nhắm mắt ngã xuống đất.
Nhìn hai người ngủ mê man, Hứa Thất An giật mình, nảy ra một ý tưởng to gan.
Hắn vác Tống Đình Phong qua phòng bao bên cạnh, tát cho hai tát, Tống Đình Phong mới hự một tiếng, mở đôi mắt mệt mỏi ra.
"Ninh Yến?" Tống Đình Phong thất kinh, bật mình ngồi dậy, nhìn quanh như tìm cái gì, "Tô, Tô Tô cô nương đâu?"
"Đi rồi!" Hứa Thất An "mờ mịt" đáp: "Ta từ nhà vệ sinh trở lại, vừa vặn thấy nàng ta mặt mày đỏ ửng đi ra ngoài, dáng đi khập khễnh. Dĩ nhiên, ta đã cố gắng giữ lại, nhưng nàng ta vội vã bỏ đi, gọi cũng không dừng bước."
"Tìm được nàng, ta phải tìm được nàng, ta muốn kết hôn với nàng." Tống Đình Phong nhảy vọt lên, sau đó lảo đảo, choáng đầu hoa mắt.
Ảo thuật trực tiếp tác dụng với Nguyên Thần, hậu di chứng chính là choáng váng đầu.
"Khốn kiếp, sao càng ngày càng yếu thế này." Tống Đình Phong đẩy Hứa Thất An: "Ninh Yến, mau giúp ta đuổi theo nàng, nàng là thê tử chưa qua cửa của ta đó."
Thê tử chưa qua cửa, ý ngươi là chỉ cái cột của phòng bên cạnh đó hả? Hứa Thất An tằng hắng: "Các ngươi rốt cuộc là sao?"
Tuy Tống Đình Phong là đồ háo sắc, nhưng trong xương vẫn là người truyền thống, chỉ làm việc đó vào buổi tối và ở trên giường, tuyên dâm trong quán trà ngay giữa ban ngày là chuyện làm hắn khó mà mở miệng được.
"Ngươi đừng vội, ngồi nghỉ ngơi chút trước đã, ta ra ngoài nhìn một cái, xem bắt nàng ta về." Hứa Thất An rời khỏi phòng bao, quay trở về phòng bao bên cạnh.
"Bốp bốp!"
Lại tát cho hai tát.
Phản ứng của Chu Quảng Hiếu còn mạnh hơn Tống Đình Phong, nhìn thấy Hứa Thất An, hắn vô cùng sợ hãi, theo bản năng đưa tay che hạ bộ, sau đó mới phát hiện mình còn đang mặc quần.
Hắn ngơ ngác nhìn quanh, hỏi: "Tô Tô, Tô cô nương đâu?"
Hứa Thất An nói: "Mới vừa đi, ta gặp nàng ta ở dưới lầu, dù ta có giữ cỡ nào, nàng ta cũng nhất định đi, ta hỏi này, có phải ngươi chọc nàng ta giận hay không? "
Vẻ mặt Chu Quảng Hiếu cổ quái: "Lúc nàng đi, có điểm gì kì quái không?"
Hứa Thất An "nhớ lại": "Mặt rất đỏ, đổ mồ hôi, tư thế đi hơi khập khiễng, như chân bị cái gì đó."
Đi khập khiễng, Chu Quảng Hiếu nghe vậy, vẻ mặt như đưa đám: "Ninh Yến, ta, ta đã làm sai. Ta không có mặt mũi trở về kinh thành, càng không mặt mũi gặp lại vị hôn thê."
"Sao vậy, nói rõ ràng nào." Hứa Thất An vội an ủi.
Chu Quảng Hiếu liền kể hết lại chuyện vừa xảy ra, mặt trắng bệch, hối tiếc không thôi:
"Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, đầu nóng lên, liền làm chuyện không bằng cầm thú như vậy với Tô Tô cô nương. Rõ ràng ta đã có vị hôn thê. Nàng, nàng ấy vẫn còn là một hoàng hoa đại khuê nữ, thế này phải biết làm thế nào cho phải."
Dù cách năm ba ngày lại tới Giáo Phường Ty, nhưng nữ tử phong trần của Giáo Phường Ty với nữ tử đàng hoàng là khác nhau.
Ừ, con nít chỉ nghĩ tới cái gì là muốn có cái đó, nhưng người trưởng thành thì biết cái nào có thể muốn cái nào không. Đầu óc của bạn học Quảng Hiếu rất lý trí, Hứa Thất An gật đầu: "Vậy ngươi phải suy nghĩ thật kỹ."
Chu Quảng Hiếu ngẩng đầu lên: "Hình như ngươi không hề kinh ngạc chút nào."
Ta không kinh ngạc, vì lão Tống phòng bên cũng nghĩ giống như ngươi đó! Hứa Thất An thở dài: "Chuyện cũng xảy ra rồi, còn có thể làm sao. Có lẽ, Tô Tô kia chẳng qua chỉ là một người khách qua đường trong đời ngươi mà thôi."
Chu Quảng Hiếu nghe vậy, thất hồn lạc phách.
Mịa nó, bịa đặt khổ cực quá đi, ha ha ha! Nhìn Chu Quảng Hiếu mất hồn mất vía, Hứa Thất An suýt nữa đưa tay lên che miệng.
Nếu nói thẳng cho họ biết cái kẻ gọi là Tô Tô cô nương kia thật ra là một nữ quỷ, như vậy Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu quá lắm sẽ chỉ cảm thấy mất mặt, phối hợp giận mắng cho mấy câu là xong chuyện.
Sau này nhắc lại, vẫn sẽ cảm thấy ngượng, nhưng lực trùng kích sẽ không quá lớn.
Nhưng lúc này không giống, bọn họ biểu hiện rất là hối tiếc, ở trước mặt Hứa Thất An nói càng nhiều, sau này đến khi biết chân tướng, sẽ càng thêm xấu hổ, chính là cái kiểu chỉ ước gì chui xuống đất ấy.
Đây là linh cảm Hứa Thất An nảy ra được trong quá trình tám chuyện với đám nhiều chuyện Địa Thư, khi thi thoảng lại sợ để lộ ra thân phận của mình.
Tương lai khi thân phận của hắn bị lộ, không còn mặt mũi làm người, nghĩ tới hai đồng chí lão Tống và lão Chu, trong lòng sẽ thấy cân bằng lại rất nhiều, đây mới là huynh đệ nha.
Rời khỏi trà lâu, Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu đều im lặng một cách lạ lùng.
Lão Tống tiếc cho mình cuối cùng cũng có ý định thành gia lập nghiệp, thế mà lại chỉ là một mối duyên bèo nước, trong lòng vô cùng buồn bã, đồng thời còn tự tưởng tượng, coi Tô Tô cô nương thành kỳ nữ tử có một không hai trên đời.
‘Mình nhất định phải tìm được nàng, cưới nàng làm vợ’ Tống Đình Phong thầm thề.
Chu Quảng Hiếu càng sầu hơn, vì hắn phải lựa chọn giữa muội muội thanh mai trúc mã và mỹ nhân từ trên trời rơi xuống.
Trở lại dịch trạm, Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong không hẹn mà cùng bỏ đi tắm, không nhờ dịch chốt chuẩn bị nước nóng, mà đi thẳng tới phòng tắm của dịch trạm.
Luôn có cảm giác không đúng ở chỗ nào đó, sao toàn ở trong quần trong vậy nhỉ, Tống Đình Phong ngâm mình trong nước lạnh, từ từ nghĩ lại.
Tô Tô cô nương xinh đẹp tựa thiên tiên, nhưng mình là người đã có hôn thê! Chu Quảng Hiếu vẫn còn chìm trong rối rắm.
Trong phòng, Hứa Thất An ngồi trước bàn, ngón tay ngưng tụ khí cơ, bắn rơi một góc của "Phong linh phù ", ngay tức khắc, một luồng âm phong từ trong bầu rượu phun ra, làm nhiệt độ của phòng giảm xuống.
Một làn khói xanh lượn lờ ở miệng bầu rượu, từ từ bốc lên, như một con vật bị kẹp đuôi, tả xung hữu đột mà không sao rút đuôi ra khỏi miệng bầu được.
Bất đắc dĩ, khói xanh hóa thành một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, bay lơ lửng trên miệng bầu, đầy vẻ đáng thương "rơi lệ" nhìn Hứa Thất An.
"Công tử, ta đã làm sai điều gì, mà ngươi đối đãi với ta như thế?"
Nhìn như hình chiếu 3D ấy! Hứa Thất An hơi ngẩng đầu lên, từ dưới lên trên dò xét nữ quỷ.
"Nha, công tử nhìn lén dưới quần ta." Nữ quỷ thẹn thùng đè váy xuống, cắn môi, gương mặt kiều mị đầy dụ hoặc.
Còn muốn dụ dỗ ta! Quả nhiên, loại lão bà bằng giấy này đúng là niềm hạnh phúc của trạch nam mà! Hứa Thất An "A" một tiếng, gỡ ngọc ban chỉ ra, đặt lên bàn:
"Tô Tô cô nương, tiếp tục cố gắng!"
Ngọc ban chỉ khẽ lóe lên ánh sáng xanh.
Nữ quỷ nghi ngờ lo ngại nhìn ngọc ban chỉ: "Khí tức của Nho gia?"
Thấy Hứa Thất An gật đầu xác nhận, ả ta lập tức dẹp dáng vẻ mị hoặc, đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Hứa Thất An, giọng lảnh lót: "Muốn giết muốn chém, cứ tự tiện."
Hứa Thất An: "Được! Ta ném ngọc ban chỉ vào trong bầu rượu."
Tô Tô lập tức nhượng bộ: "Gia, thương lượng một chút đi nha."
Rất thức thời! Hứa Thất An thuận thế lấy lại ngọc ban chỉ, ngả người ra ghế, hỏi: "Ai phái ngươi tới?"
Tô Tô đầy vẻ lấy lòng: "Chủ nhân của ta tên là Lý Diệu Chân, Thánh nữ Đạo Môn Thiên Tông, phương linh mười chín, chưa hôn phối. Chính là nàng ấy xúi giục ta lấy sắc dụ công tử, lấy thông tin về vụ án Chu Mân từ công tử, để xem có uy hiếp gì được Đô Chỉ Huy Sứ Dương Xuyên Nam không."
Thông tin nhận được quá nhiều, Hứa Thất An nhất thời không biết phải nói thế nào. Đầu tiên, nữ quỷ này thật sự là do số hai xúi tới, lúc gặp nhau mới chỉ là nghi ngờ, nhưng sau khi nàng hỏi dò tin tức về án Chu Mân ở trong quán trà, Hứa Thất An đã có thể kết luận nàng là số hai.
Năng lực hành động của số hai dữ dằn thật. Tối qua mới bảo sẽ dùng sắc dụ, hôm nay đã lập tức hành động, không hổ là quân nương, như vậy, nữ quỷ này chính là "Mị"?
Thì ra "Mị" là chỉ nữ quỷ à.