Dương Oanh Oanh từng nói, Chu Mân thích chơi trò giải đố chữ với nàng trong lúc uống rượu, nên khi Chu Mân suy nghĩ làm sao để giấu đi chứng cớ mà vẫn để lại đầu mối, hắn sẽ theo thói quen nghĩ theo hướng giải đố chữ. Trong hai nhóm ám hiệu, chỉ có một chữ duy nhất, cũng là chữ cần giải đố. Suy nghĩ của Hứa Thất An càng lúc càng rõ ràng.
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu nhìn nhau, ăn ý giữ im lặng, trong nháy mắt vừa rồi, trạng thái của Hứa Ninh Yến đã trở lại, cơ trí và chuyên chú như hồi đó khi truy xét án Tang Bạc.
Mặc, gồm chữ ‘hắc’ và chữ ‘khuyển’ kết hợp với nhau. Hứa Thất An vừa dứt dứt mi tâm, vừa hỏi: "Ta nhớ đồng liêu đi phố Hoàng Bá từng nói, đó là chợ chó?"
Tống Đình Phong "ừ": "Là chợ chó, làm sao?"
Hứa Thất An liền nói: "Trong chữ ‘Mặc’, theo thứ tự là "Hắc" và "Khuyển", mà thông tin về phố Hoàng Bá cũng là một đầu mối từ trò giải đố chữ của Chu Mân để lại, ta nghĩ hẳn là có tương ứng với nhau."
"Ngươi nghĩ ám hiệu là muốn chỉ tới chợ chó?" Tống Đình Phong cau mày, "Vậy chữ ‘hắc’ đại biểu cho cái gì? Chỉ một chữ ‘khuyển’, liền đoán ám hiệu chỉ hướng tới chợ chó, có phải hơi võ đoán quá hay không?"
"Ta có một ý nghĩ." Hứa Thất An còn chưa nói hết, đã đi ra cửa gọi dịch chốt tới.
"Các vị đại nhân, có gì phân phó?" Dịch chốt hỏi.
"Ngươi biết bao nhiêu về phố Hoàng Bá?" Hứa Thất An hỏi.
"Phố Hoàng Bá khá là rối loạn, giữa ban ngày còn đỡ, yên tĩnh. Nhưng mà trời vừa tối, nơi đó liền tốt xấu lẫn lộn, loại người gì cũng có, trộm gà trộm chó, giang hồ du khách, thậm chí sơn phỉ bên ngoài cũng tới con phố đó." Dịch chốt trả lời.
Nơi đó rốt cuộc là bán thịt chó, hay là thịt gì? Hứa Thất An thầm nghĩ, suy tư nói: "Sơn phỉ và khách giang hồ, không đến nổi chỉ vì ăn một miếng thịt chó, mà chạy tới tận đó chứ?"
"Dĩ nhiên không phải, phố Hoàng Bá bề ngoài là bán thịt chó, nhưng thật ra là một chợ đen. Thứ họ bán là những thứ không thể gặp người, thực hiện những vụ đổi chác không thể đưa ra ngoài ánh sáng." Dịch chốt nói.
"Ngươi có từng tới chợ đen đó chưa?" Hứa Thất An hỏi.
Dịch chốt lộ vẻ xấu hổ, ngập ngừng nói: "Từng đi mua thịt chó."
Mua thịt chó cần gì phải bày ra vẻ bối rối khi bị phát hiện như thế? Hứa Thất An cau mày: "Nói tiếng người."
Dịch chốt nhỏ giọng: "Tới cửa hàng Tân số 6 tìm tư xướng, mua thịt chó chính là chỉ cái ý này."
Quá trẻ tuổi, tìm tư xướng (kỹ nữ) thì cũng chỉ có thể ngượng ngùng sờ sờ bóp bóp mấy cái mà thôi, ba người đồng thời lắc đầu than thở.
"Tân số 6?" Hứa Thất An hỏi.
"Cửa hàng ở chợ đen lấy thiên can địa chi để đặt tên." Dịch chốt trẻ tuổi mặt đỏ tới mang tai, cảm giác như mình đang bị tử hình công khai.
Hứa Thất An gật đầu: "Biết rồi, ngươi đi xuống đi."
Chờ dịch chốt đóng cửa rời đi, nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, Hứa Thất An mới nhún vai: "Tình hình đã vô cùng rõ ràng, hắc khuyển, chính là chỉ cái chợ đen treo thịt chó này."
Sao thành Bạch Đế phải có loại địa phương như này, ở ngay dưới mắt quan phủ làm những chuyện đổi chác không thể làm công khai, không có gì là lạ.
Ngay cả thiên hạ thủ thiện thành (ý chỉ kinh thành), cũng tồn tại rất nhiều chợ đen.
Phố Hoàng Bá cách dịch trạm không xa, nhưng thuộc về ngoại thành, ban đêm không có giới nghiêm.
"Vậy những ám hiệu còn lại là chỉ cái gì?" Tống Đình Phong tự hỏi tự trả lời: "Hẳn là nói cho chúng ta, đi chợ đen phải tìm ai, hoặc là làm sao tìm được."
"Câu trả lời nằm ngay ở trong hoàng lịch." Hứa Thất An giọng khẳng định.
"Mới vừa rồi chúng ta đã kiểm tra rồi mà." Chu Quảng Hiếu nhìn hắn.
"Ý tưởng dùng Hoàng lịch là không sai, nhưng làm sao Chu Mân lại để đầu mối cực kỳ quan trọng ở trong đống di vật được." Hứa Thất An nói:
"Là hoàng lịch của năm trước, không phải năm nay."
"Năm nào?" Chu Quảng Hiếu trầm giọng.
"Quảng Hiếu, hôm nay ngươi rõ ràng không cơ trí bằng Đình Phong. Trước năm nay có bao nhiêu năm như vậy, Đại Phụng lập quốc sáu trăm năm, muốn tìm được hoàng lịch chính xác rõ ràng là mò kim đáy biển, Chu Mân không phải người ngu xuẩn như vậy. Nếu không phải hoàng lịch năm nay, ta đoán hoàng lịch kia hẳn là có một ý nghĩa không bình thường thế nào đó đối với hắn.
"Đương nhiên Hoàng lịch thì chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng số năm thì có, ví dụ như năm sinh ra đời, ngày vui tân hôn vân vân. Nếu đoán không lầm, thì hẳn là hoàng lịch của mười bốn năm trước.
"Vì đó là năm Chu Mân bắt đầu được ủy nhiệm đến Vân Châu."
Hoàng lịch mười bốn năm trước, dịch trạm hiện giờ không có, chỉ có nha môn và thư cục là còn có cất giữ, vì giữ điệu thấp, Tống Đình Phong không đi nha môn tìm, mà là đi thư cục.
Sau một chung trà, hắn cưỡi ngựa mang Hoàng lịch cũ quay về.
Hứa Thất An tìm giấy bút, bày ra bàn, nghĩ tới khả năng viết chữ siêu đẹp của mình, quyết định đẩy Chu Quảng Hiếu ra làm bút lại.
Phương pháp đầu tiên họ dùng là phương pháp dùng thứ tự chữ để giải mật, làm xong phát hiện không đúng, chữ ghép ra đầu trâu không khớp với miệng ngựa.
Tiếp theo, áp dụng phương pháp tính theo số trang, trang thứ một trăm sáu mươi hai là ngày mười hai tháng năm, nghi: mở chợ, cưới gả, nhập trạch, xuất hành.
Kỵ: Cầu phúc, khai thương, đào giếng.
"Mở chợ!" Hứa Thất An bắt được ngay tin tức mấu chốt, "Hẳn là bảo chúng ta sau khi chợ đêm mở cửa, thì tới chợ đen."
Giải thích của hắn được Tống Đình Phong đồng tình.
Tiếp theo là ám hiệu của nhóm số thứ hai: Tam bách tứ thập thất tứ nhất nhị
Hứa Thất An lật tới trang thứ 347, trang này là ngày 15 tháng 1, hắn nhìn lướt qua hoàng lịch ngày đó, cuối cùng cũng hiểu ra, bật thốt:
"Ta biết rồi!
"Một trăm sáu mươi hai và ba trăm bốn mươi bảy là chỉ số trang, bốn, một, hai là chỉ số chữ. Đình Phong ngươi nhìn đi, trang này, chữ thứ 4, thứ 1, thứ 2, ghép lại thành cái gì?"
Tống Đình Phong híp mắt, lẩm nhẩm: "Đinh 15 "
Liên tưởng tới tin tức mới lấy được từ dịch chốt, hắn kêu lên: "Chợ đen, cửa hàng Đinh sô 15?"
Đề bài cuối cùng cũng được giải.
Hứa Thất An và Tống Đình Phong như trút được gánh nặng, ngả người ra ghế, khạc ra một hơi dài.
Chu Quảng Hiếu cũng gác bút, cả người nhẹ nhõm hẳn.
Hứa Thất An đi tới bên bàn, định thần nhìn lại, thất kinh nói: "Quảng Hiếu, chữ của ngươi khó coi ghê."
Tống Đình Phong chạy tới tham gia náo nhiệt, hùa theo kêu la om sòm: "Không sao nhìn nổi, không sao nhìn nổi."
Chu Quảng Hiếu không phục: "Các ngươi viết đẹp lắm chắc?"
Tống Đình Phong kiêu ngạo: "Thư pháp của ta không thua kém người có học đâu, hồi bé ta còn vì luyện chữ mà tận dụng giấy mực mua về đấy."
Hứa Thất An thì nói: "Hồi còn bé nhà nghèo, để luyện chữ, ta lấy bút lông chấm nước ở trong sân luyện chữ, luyện một phát hai mươi năm luôn."
Chu Quảng Hiếu nhìn hai người nghi ngờ, ném bút qua: "Vậy các ngươi viết mấy chữ cho ta xem."
Hứa Thất An và Tống Đình Phong ăn ý xoay người, cố cương khoác lác:
"Đi, về phòng nghỉ thôi, thư pháp không phải dùng để khoe khoang."
"Ta cũng nghĩ vậy."
Nhìn theo hai người rời đi, Chu Quảng Hiếu há miệng, cúi đầu nhìn chữ viết của mình, thầm quyết định, sau này cũng phải bắt đầu khổ luyện thư pháp, không thể bị thua kém đám người trong cái đội nhỏ này.
Trở về phòng, Hứa Thất An cởi giày, leo lên giường ngồi tĩnh tọa, để đảm bảo đến tối khi đi chợ đen, trạng thái sẽ là tốt nhất.
Chắc vì đầu óc quá mệt mỏi, nên rất lâu sau mà hắn vẫn chưa tiến được vào trạng thái, suy nghĩ vô thức trở nên lan man, không kiểm soát được.
Tính toán thời gian, Hoài Khánh và Lâm An hẳn là sắp nhận được thư của mình rồi. Hy vọng lá thư này có thể khiến Hoài Khánh đổi giận thành vui, dù không biết mình đã đắc tội nàng lúc nào. Nàng ngốc Phiếu Phiếu nhất định là rất cảm động, đỡ hơn hẳn so với Chử Thải Vi giỏi ăn ngốc nghếch.
Hứa Thất An cho rằng hai công chúa không có khả năng hạ mình viết thư lại cho hắn, hoặc bị hai nàng nhìn ra mánh khóe.
Một là vì, quan hệ giữa Hoài Khánh với Lâm An không thân, nhất định sẽ không có chuyện hai người trao đổi thư cho nhau. Hơn nữa, thư hắn viết có chút mập mờ, cô nương của niên đại này đều cần thể diện, không có khả năng đi nói loại chuyện như vậy cho người khác biết.
Thứ hai, Hoài Khánh và Phiếu Phiếu đều là công chúa đã trưởng thành, trưởng thành tới độ đã có thể dựng vợ gả chồng, có quyền tự do gửi và nhận thư, hoàng đế và các phi tử sẽ không hỏi tới, những người khác thì không dám tự tiện mở thư của công chúa.
Nên không có khả năng chuyện đồng la nho nhỏ là hắn viết thư mập mờ cho hai công chúa bị lộ ra ngoài.
Hứa Thất An dần tiến vào trạng thái quan tưởng.