TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 267: Tin (1)

Kinh thành, hoàng cung.

Thái tử điện hạ mở tiệc ở đông cung mời các huynh đệ tỷ muội trong hoàng gia tới dự, là bào muội, Lâm An đã đến từ sớm, ngồi trên ghế, nhích tới nhích lui.

Hôm nay nàng không mặc quần đỏ, mà mặc một chiếc quần trong màu tím, bên ngoài là áo đầm dài thêu hoa nạm vàng, đầu đội quan làm bằng san hô hồng ngọc, lấy san hô làm khung, hai con kim phượng trông rất sống động bảo vệ viên hồng ngọc ở giữa, rủ xuống sáu chuỗi lưu tô bằng trân châu.

Ngoài ra, còn đeo bộ diêu bằng vàng và trâm bằng phỉ thúy được chế tác tỉ mỉ, ăn mặc vô cùng hoa lệ.

Màu tím là màu thường được dùng cho phi tử trong cung, làm nổi bật sự ưu nhã cao quý của các quý phụ thành thục, không thích hợp dành cho thiếu nữ, nhưng Lâm An lại có khí chất quá đặc biệt, mặc thế này lại khiến người ta có cảm giác như một con búp bệ mặc trang phục lộng lẫy.

Vô cùng phù hợp với khuôn mặt đầy đặn, đôi mắt hoa đào quyến rũ, vừa quyến rũ yêu dã, vừa kiêu ngạo thuần chân. Nhiều loại khí chất cùng trộn vào một chỗ, nhưng lại mang tới một sự hòa hợp tuyệt vời.

Còn nửa giờ nữa là tới giờ ngọ thiện, các hoàng tử hoàng nữ lục tục đi tới đông cung, mọi người đã quen với vẻ đẹp hoa lệ lộng lẫy của Lâm An.

Trong bốn công chúa, có lẽ chỉ có một mình nàng là thích hợp với lối ăn mặc như vậy, nếu đổi thành công chúa khác, e là không điều khiển nổi bộ trang phục quá hoa lệ như vậy.

Sắc đẹp của Hoài Khánh làm được, nhưng khí chất lại không phù hợp.

"Hoài Khánh vẫn chưa tới à?" Đôi mắt linh động Lâm An khẽ chuyển, mang theo ý cười nhìn ra ngoài cửa.

"Đã cho người tới truyền lời, muội ấy sẽ tới chậm một chút." Thái tử điện hạ cười đáp, rồi hắng giọng:

"Hôm nay là ngày Ty Thiên Giám bắt đầu cho bán bột nêm đặc chế, trong cung có đưa tới một ít. Nên bổn cung mở tiệc mời các đệ đệ muội muội tới nếm thử cho biết."

Thật ra thì từ sáng mấy ngày trước, Ty Thiên Giám đã "Tiến cống" một ít bột nêm, đưa đến ngự thiện phòng của hoàng cung, các vị hoàng tử hoàng nữ cũng đã được thưởng thức loại gia vị làm người ta muốn ngừng mà không được này.

Nói đến đề tài hấp dẫn này, các hoàng tử hoàng nữ đều trở nên khá là hứng thú bàn tán với nhau.

"Nói tới món bột nêm này, hương vị đúng là làm người ta muốn ngừng mà không được, có điều hay làm khát nước."

"Hôm qua phụ hoàng còn nói, không được ăn nhiều thứ này, ăn uống thanh đạm mới là đạo dưỡng sinh."

Vừa nói, mấy vị hoàng tử vừa thầm lén bĩu môi, rất coi thường cái quan điểm sống dưỡng sinh mọi nơi mọi lúc của Nguyên Cảnh Đế. Chỉ có những người đã có tuổi mới cần phải dùng tới cẩu kỷ hãm ấm, người trẻ cần gì phải dưỡng sinh!

Lâm An nhìn quanh một vòng, cái cằm trắng muốt đầy đặn nghếch lên: "Các ngươi có biết bột nêm là do ai phát minh không?"

Lúc này đã lại hóa thành Phiếu Phiếu rồi, kiêu ngạo tự đắc.

Các hoàng tử hoàng nữ đúng là chưa biết khoản này, trong hoàng cung người biết chuyện này chỉ có ba người, Thái tử, Phiếu Phiếu và Hoài Khánh, ba người không nói, thì chẳng ai biết được.

Nghe đám huynh đệ muội muội truy hỏi, cằm của Phiếu Phiếu càng hếch cao hơn, thản nhiên nói: "Là Hứa Thất An, thuộc hạ của ta."

Ý chính nàng muốn nhấn mạnh chính là nửa câu sau.

"Hứa Thất An?" Tứ hoàng tử nhíu mày, "Đó không phải người của Hoài Khánh à?"

Tứ hoàng tử là bào huynh của Hoài Khánh.

"Bây giờ là người của ta, hắn đã thề sẽ thành tâm ra sức cho ta." Phiếu Phiếu rất tự hào về thành công đào chân tường Hoài Khánh của mình.

Vì trong mắt các huynh đệ tỷ muội, lúc nào nàng cũng là người bị Hoài Khánh ăn hiếp, bây giờ khó khăn lắm mới gỡ lại được một ván, nên nàng không nhịn được, Hứa Thất An càng xuất sắc, nàng càng vui, vì cảm giác thành tựu càng lớn.

Chúng hoàng tử hoàng nữ cười ồ, Tứ hoàng tử thầm cau mày, rất không vui với hành động đào góc tường bào muội mình của Lâm An.

Nhưng, dù hắn là trưởng tử do hoàng hậu sinh ra, địa vị vốn nên là cao nhất, nhưng cuối cùng chức vị Thái tử lại truyền cho thứ trưởng tử, cũng chính là Thái tử hiện giờ, bào huynh của Lâm An.

Nguyên Cảnh Đế coi tất cả nữ nhi khác của mình đều như nhau, chỉ yêu chiều một mình Lâm An, càng không thích Hoài Khánh, khiến Tứ hoàng tử dù có muốn vùng lên cũng không có sức.

Mẫu hậu từng nói, sự cường thế, bá đạo của Hoài Khánh giống hệt phụ hoàng khi còn trẻ, nhưng tài hoa thì còn cao hơn mấy bậc. Nếu nàng là nam nhi, e rằng sẽ càng làm phụ hoàng căm ghét hơn.

"Hứa Thất An là người của ai?"

Lúc này, từ ngoài cửa có tiếng Hoài Khánh vọng vào. Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, thánh thót dễ nghe, hoàng trưởng nữ mặc trang phục màu nguyệt hoa giá lâm.

Chúng hoàng tử hoàng nữ thấy rõ, sự phách lối kiêu ngạo của Lâm An xoẹt một phát xìu xuống ngay. Lúc đầu nàng còn không phục, vẻ còn muốn cố cứng cỏi đối chọi lại, nhưng sau đó lại thấy sợ, cố gắng gượng nói to lại một câu: "Một người một nửa!"

Dùng giọng nói phách lối nhất để nói ra lời lẽ sợ hãi nhất.

Hoài Khánh "A" một tiếng.

Nàng biết Hứa Thất An làm việc cho cả hai người, nhưng nàng nhắm một con mắt mở một con mắt dễ dàng tha thứ cho hắn, chủ yếu là vì Lâm An là một muội muội ngu ngốc, không có sự uy hiếp nào với nàng. Cướp người chỉ vì giận dỗi với nàng mà thôi.

Nếu đổi lại là những hoàng tử khác, dám cướp người của nàng như vậy, Hoài Khánh nhất định sẽ phản kích, một sự phản kích không chút lưu tình, chứ không phải kiểu chỉ là hù doạ như đối với Lâm An.

Hoài Khánh đi tới trước mặt Lâm An, từ trên cao nhìn xuống nàng, nhàn nhạt nói: "Đi ra, chỗ này ta muốn ngồi."

Phiếu Phiếu ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy đôi mắt của Hoài Khánh, không nhìn thấy nửa mặt dưới nàng đang cúi xuống, vì đã bị mấy cân thịt đáng ghét trước ngực Hoài Khánh che khuất mất.

Điều này làm nàng rất nhụt chí, người tỷ tỷ này chẳng những có tài hoa hơn nàng, vóc người cũng đẹp hơn nàng. Ngoài việc được phụ hoàng sủng ái, nàng không còn gì để so được với Hoài Khánh.

Phiếu Phiếu là một cô nương yếu đuối, bị Hoài Khánh ăn hiếp như thế, chỉ biết tủi thân quay đầu đi.

Hết cách rồi, đánh thì không đánh lại, gây gổ thì mất thân phận hoàng nữ, chưa kể Hoài Khánh là một người có học, không bao giờ nói năng bậy bạ, mình không phải là đối thủ của tỷ ấy.

Thái tử ho ‘khụ’ một cái, giúp hạ bầu không khí: "Hoài Khánh, ngươi đừng so đo với Lâm An, ngươi là tỷ tỷ."

Hoài Khánh lúc này mới bỏ qua cho Phiếu Phiếu, không ăn hiếp nàng ta nữa.

Lúc dùng bữa, Thái tử thuận miệng nói: "Có nghe chuyện hôm nay ở Ngự Thư Phòng chưa?"

Tứ hoàng tử liền đáp ngay: "Chuyện giới bia và nha môn tào vận?"

Thái tử gật đầu, cười: "Chuyện nha môn tào vận chúng ta đừng nên xía vào, tự có chư công và phụ hoàng định đoạt. Nhưng chuyện giới bia, quả thực là khiến người ta phải vỗ bàn khen ‘tuyệt’."

Tứ hoàng tử gật đầu: "Ngươi ăn lộc ngươi, xương dân máu dân, hạ dân dễ hiếp, trời cao khó lừa!"

"Thơ hay!" Mắt Hoài Khánh sáng lên, gương mặt tuyệt sắc sáng bừng.