TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 269: Cửa hàng thịt chó (1)

Cung nữ bên ngoài nhận thư từ tay thị vệ, chuyển cho cung nữ mở cửa, liếc mắt nhìn thấy Lâm An đang ngồi nghiêng người ở mép giường, sắc mặt không vui, liền thức thời rút lui.

Người mở cửa chính là cung nữ từng bị Hứa Thất An vỗ mông, nàng ta mở thư, liếc qua một cái.

Mới liếc qua dòng đầu tiên, lập tức thông minh không đọc nữa, cũng đã đoán ra là thơ của ai, che miệng cười: "Điện hạ, thơ của cẩu nô tài."

Phiếu Phiếu lập tức quay mặt sang, nhìn lướt qua hai trang thư, lại quay đầu đi: "Dài quá, không xem!"

Vô cùng phù hợp với tính cách của Lâm An công chúa! Hai cung nữ cười thầm, đặt thư lên bàn, nhẹ giọng: "Nô tỳ đi ra ngoài trước, điện hạ có chuyện thì triệu ạ."

Cung nữ vừa ra, Phiếu Phiếu liền liên tục nhìn vào bàn, chờ tiếng bước chân đi xa, nàng vừa lẩm bẩm vừa đi tới bên bàn, cầm thơ lên đọc.

Sau khi nghe lời của Hoài Khánh, nàng có chút tức giận, cẩu nô tài bề ngoài trung hậu, không ngờ trong bụng lại là đồ háo sắc, cả ngày ở trong Giáo Phường Ty, nghĩ tới thôi là nàng đã hoảng hốt.

Nhưng lại không biết nguyên nhân, nên sau khi trở về thì liền bực bội.

Theo lý thuyết, nàng đường đường là Lâm An công chúa, thị vệ dưới tay nhiều vô số kể, những người đó có cuộc sống như thế nào, nàng chưa bao giờ quan tâm.

Nàng ngồi xuống bàn, thẳng lưng lên, đầu hơi cúi xuống, tư thế ngồi rất là đĩnh đạc, là tư thế ngồi cực đẹp được huấn luyện từ khi còn nhỏ.

". . . . Đêm dài dần trôi, mà không có lòng dạ nào đi ngủ, gương mặt xinh đẹp và tiếng cười của điện hạ cứ hiện ra trước mắt, vang ở bên tai, nửa tháng không gặp, thật là thấy nhớ."

"Xì!" Phiếu Phiếu bĩu môi, khóe môi vô thức cong lên.

Một câu mở đầu không theo lề lối này, đã hoàn toàn thể hiện được sự lệ thuộc và nhung nhớ của đối phương, làm nổi rõ tầm quan trọng của mình. Lâm An công chúa thích nhất là được khen như vậy.

Nàng là một cô nương vui tươi lãng mạn, tiếc là không sống trong thời đại tổng tài bá đạo, nếu không Phiếu Phiếu chính là một fan cuồng nhiệt của hệ nữ tần.

Nàng đọc tiếp xuống dưới, trong thơ viết rất nhiều chuyện lạ kì quái đầy sắc màu ly kỳ, như trong khi đi thuyền xảy ra chuyện thủy quỷ hại người, cẩu nô tài của nàng đã phấn đấu quên mình nhảy xuống sông cứu người, đại chiến ba trăm hiệp, cứu thị vệ đáng thương kia lên, thị vệ kia cảm ân đái đức quỳ xuống dập đầu, nhưng cẩu nô tài đỡ hắn dậy, nói một câu như sấm rền: Dưới gối nam nhi có hoàng kim!

Nói rất hay. . . Phiếu Phiếu cong môi lên cười, càng đọc càng mê mẩn.

Nàng thích xem những câu chuyện ly kỳ cổ quái như vậy, rất là thú vị, vừa đáng sợ vừa kích thích.

Ngoài cửa, hai cung nữ thiếp thân lặng lẽ khẽ hé cửa liếc vào, ngạc nhiên nhìn thấy Lâm An công chúa đang ngồi bên bàn, nét mặt say mê, lúc thì cười khẽ, khi thì cau mày, khi lại đầy vẻ sợ hãi.

Hai người lặng lẽ lùi ra, rì rầm với nhau:

"Công chúa lại vui lên rồi?"

"Ừ, rõ ràng vậy còn gì. . . đọc thư mà cũng nghiêm túc tới như vậy."

"Tỷ tỷ, trong thư viết gì thế?"

"Đừng hỏi, chuyện của chủ tử đừng hỏi lung tung, ngươi quên ma ma trong cung đã dạy chúng ta thế nào sao?"

"Nhưng Hứa Thất An đó đúng là có bản lãnh, công chúa mới biết hắn có bao lâu, mà đã để ý tới hắn như vậy. .. Ừ, những lời này ta sẽ không nói lung tung ra đâu."

. . . .

Phiếu Phiếu đọc đến hết mà vẫn chưa thỏa mãn, phát hiện những câu chuyện đã kết thúc, cẩu nô tài chuyển sang nói đến Thanh Châu có một loại hoa sen, gọi là hồng liên, diêm dúa như lửa, luôn khiến ty chức nhớ tới phong tư tuyệt đại của công chúa điện hạ khi mặc quần đỏ. . . . .

Mới đọc qua, gương mặt đầy đặn của Phiếu Phiếu đã đỏ ửng ngượng ngùng, hây hây làm say lòng người.

Dù biết trong phòng không có ai, nàng vẫn chột dạ liếc nhìn cửa, sau đó khẽ siết lá thư trong lòng bàn tay.

"Hắn, hắn. . ."

Lâm An công chúa nghe thấy tiếng tim đập thình thịch cuồng loạn của mình, gương mặt trứng ngỗng đỏ bừng như bốc lửa.

Sao hắn dám viết loại thư như thế này! Cấu kết với công chúa! Một khi bị lộ ra ngoài, chỉ còn cách chết để tạ tội. Nghĩ tới đây, Phiếu Phiếu liền muốn xé thư đi, hủy diệt chứng cớ.

Nhưng nàng lại thấy không đành lòng. Từ khi chui từ trong bụng mẹ ra, đây là lần đầu tiên nàng nhận được một lá thơ như thế này. Những câu chuyện thật hay thật kích thích, Hứa Ninh Yến còn nói chuyện dễ nghe như vậy. . . .

Đôi mắt đen nhánh sáng ngời xoay xoay, Lâm An thông minh nghĩ ra một ý. Nàng kẹp cả cánh hoa khô và lá thơ vào trong một quyển sách thật dày, là một quyển độc bản mẫu phi đưa cho nàng.

"Được rồi, như vậy sẽ không có ai phát hiện!" Phiếu Phiếu thở phào, chống nạnh.

Không lâu sau, hai cung nữ thiếp thân ở trong sân nghe thấy công chúa điện hạ gọi: "Đi vào thay quần áo, Bổn cung muốn thay váy đỏ!"

Hai người liền dạ, đi vào phòng, hầu Lâm An công chúa thay quần áo, theo lời chỉ thị của nàng, thay một bộ váy đỏ rực như lửa.

Lâm An hài lòng gật đầu, nhanh nhẹn quay một vòng, chiếc váy xòe ra như một đóa hoa nở rộ.

"Nhìn xem phong tư tuyệt đại của Bổn cung!" Nàng hếch cằm, giọng tự tin.

". . . ." Hai cung nữ nhìn nhau, khó hiểu.

"Điện hạ, ngài không tức giận nữa?" Cung nữ từng bị Hứa Thất An vỗ mông hỏi dò.

"Tức cái gì?" Lâm An hỏi ngược lại.

"Thì cẩu nô tài đó." Cung nữ vừa nói xong, liền thấy Phiếu Phiếu nhướng mày liễu, hung hăng cắt ngang lời mình:

"Cẩu nô tài cái gì, cẩu nô tài là tên ngươi được gọi à! Ngươi phải gọi là Hứa đại nhân."

Không cho người khác gọi cẩu nô tài của ta, nàng thầm nghĩ.

. . . . .