Ảnh Mai Tiểu Các.
Phù Hương mặc váy trắng, tóc rối bù, không trang điểm xách giỏ trúc hái hoa mai trong sân.
Hoa mai diễm diễm, đình viện u tĩnh, nàng mặc váy trắng, quần rộng xòe ra trên đất, trên cổ tay trắng như tuyết treo một cái giỏ trúc màu lam, nàng nâng tay ngắt thêm một cành.
Hoa mai và giai nhân, tôn lên lẫn nhau.
Nha hoàn trong viện nhìn cảnh đẹp ý vui ấy. Bây giờ nương tử càng ngày càng đơn sơ giản dị, hôm nào cũng luyện vũ, luyện đàn, thưởng mai, làm một ít chuyện nhã trí.
Cả tiệc trà cũng không lộ diện, hoặc là chỉ đi ra, uống một ly nhỏ, rồi bỏ khách lại rời đi ngay. Thế mà khách nhân chẳng những không giận, ngược lại càng thêm truy cầu.
Dần dần, bây giờ nếu được nhìn thấy mặt hoa khôi Phù Hương một cái, là đủ để đám nam nhân khoe khoang suốt mấy ngày.
Sau bài "Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn", có một bài thơ nữa cũng có danh tiếng không nhỏ: Mỹ nhân sau rèm cuốn, nhăn chặt mày Nga Mi. . . .
Qua tuyên truyền của Giáo Phường Ty, bài thơ này đã được biên tạo thêm một điển cố:
Hứa đại nhân bộc lộ tài hoa, khiến Phù Hương nương tử bật khóc, để dỗ cho nương tử vui, liền cuống lên suy nghĩ. Cuối cùng sau khi uống ba ly rượu mạnh, mượn hơi say, suy nghĩ tuôn như suối trào, mới có bài thơ này xuất thế.
Thơ bình thường không có linh hồn, nhưng sau khi có thêm điển cố và câu chuyện, lập tức thay đổi, trở nên mới lạ.
Rất nhiều người có học tin là thật, cảm thấy Phù Hương là một nữ tử may mắn, nếu tiếp xúc nhiều, nói không chừng mình cũng có thể giống như Hứa Thất An, viết ra một bài thơ lưu truyền ngàn đời, lưu danh bách thế.
Đại Phụng chuyện xạo hại người!
Có điều, từ sau khi Hứa đại nhân rời kinh, nương tử liền thường thở dài thở ngắn, cứ cách ba ngày, lại phái người đi tìm hiểu tin tức, hỏi Hứa đại nhân có hồi kinh chưa.
Lúc này, sai vặt canh cửa chạy vào, tay cầm một lá thơ, từ xa đã quơ múa:
"Phù Hương nương tử, có thư từ Thanh Châu gởi tới, Hứa đại nhân gửi tới đó!"
Thư gởi cho hai công chúa, Hứa Thất An không dám đề tên, nhưng thơ gởi cho Phù Hương và gia đình, thì không cần cố kỵ.
Phù Hương đang hứng thú hái mai sững ra, sau đó quăng luôn giỏ trúc, hoa mai cũng không cần, xách váy chạy ra, không cần nha hoàn tới truyền tin.
Nàng giật lấy lá thư từ tay tiểu tư, đôi mắt đẹp sáng bừng lên như cô bé con vừa nhận được một món quà bất ngờ, đắm chìm trong niềm vui ngoài ý muốn.
Hứa đại lang gởi thư cho ta. . . . Phù Hương vui như muốn nổ tung, vì nàng ý thức được mình đã được đưa vào lòng một nam nhân, đã có chút vị trí ở đó, chứ không phải chỉ là một mối quan hệ gặp dịp thì chơi.
Nhận thức ấy khiến cả người nàng vừa lâng lâng, vừa có chút choáng đầu hoa mắt.
"Nương tử. . ." Nha hoàn khẽ nhỏ giọng nhắc, nụ cười trên mặt nương tử nhìn ngu quá.
Phù Hương không phản ứng nàng ta, một tay xách váy, một tay cầm thư, đi vội về phòng ngủ, sau khi đóng cửa, lập tức mở thư, vừa xem vừa đi tới giường nhỏ, ngồi xuống mép giường.
Nàng cong đôi môi hồng, đọc từng chữ một, vì thư không dài, nàng sợ nếu đọc nhanh quá, sẽ không còn để đọc.
Thấy Hứa Thất An không đi Giáo Phường Ty Thanh Châu, trong lòng Phù Hương nổi lên một niềm vui vô hình, thấy hắn nói lúc nàng muốn hắn, phải nhớ sửa lại móng tay, Phù Hương sững người một hồi mới nghĩ ra.
"Phì!"
Phù Hương mắc cỡ đỏ bừng mặt xì một tiếng, ôm lá thư như ôm vật quý vào lòng, ngả người xuống giường, nhắm mắt, đôi môi hồng cong lên đầy vui sướng.
. . . . .
Ty Thiên Giám nhận được thư hơi trễ, vừa vặn lúc đến là giờ cơm, Chử Thải Vi để tấn thăng Thuật Sư Luyện Kim thành công, nàng nghĩ nàng đã dùng hết cả cố gắng của năm sau luôn rồi.
Sang năm nàng phải tiếp tục làm một con cá ướp muối, qua mấy năm mới lại thử tấn thăng lên phẩm tiếp theo, nàng không muốn mệt mỏi như vậy nữa.
Cái mặt trứng ngỗng đầy đặn đã bị gầy đi mấy phần, cằm cũng trở nên nhọn hơn.
Nàng ngồi trong phòng ăn, đang ăn chung với các sư huynh đệ. Trước khi ăn, Chử Thải Vi định xem lá thư Hứa Ninh Yến gửi cho mình trước.
Nàng có một cảm giác vui nho nhỏ.
"Vũ Châu có một loại thức ăn ngon, gọi là chân giò hun khói hầm rau mầm vàng, chân giò hun khói là món ăn ngon chỉ phương nam mới có, phương bắc khó tìm. . . .
"Thức ăn ngon của Thanh Châu nhiều không đếm xuể, để ta kể từng món cho nghe. . . ."
Đọc một hồi, Chử Thải Vi trợn to mắt, không ngừng nuốt nước miếng. Đến khi đọc thư xong, đồ ăn tầm thường của Ty Thiên Giám trở nên không còn thơm ngon nữa.
Cảm thấy khó mà nuốt trôi.
"Hứa Ninh Yến đáng ghét. . ." Chử Thải Vi vỗ bàn, giận đùng đùng đi ra ngoài.
"Thải Vi sư muội đi đâu đấy?"
"Ta phải đi Thanh Châu, cả Vũ Châu nữa!"
"Hả?"
"Đi tửu lầu, ta không phải ăn đồ ăn của Ty Thiên Giám nữa, quá kém!"
. . . . .