TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 281: Hứa Thất An: Ta không làm (2)

"Có vẻ không nói dối." Một Thuật sĩ trả lời.

"Có vẻ?" Hứa Thất An không vui nhìn người phát biểu chằm chằm.

Bị Hứa công tử nghi ngờ, đám Thuật sĩ liền lo lắng, vội nói: "Bọn ta là phong thủy sư Lục phẩm, Đô Chỉ Huy Sứ này là Ngũ phẩm, theo lý thuyết, Vọng Khí Thuật của bọn ta sẽ không ra sai.

"Nhưng mà chuyện này cũng không phải là trăm phần trăm. Thứ nhất, nếu Dương đại nhân từng khổ tu nguyên thần, có ý chí kiên định, thì bọn ta không thể nhìn thấu lời nói dối của hắn. Cũng giống như Hứa công tử ngài một khi bước vào Luyện Thần Cảnh, như vậy Thuật sĩ bình thường sẽ không thể nhìn thấu ngài, mà cần phải đồng phẩm cấp, thậm chí là Thuật sĩ có phẩm cấp cao hơn mới làm được.

"Thứ hai là pháp khí giúp che giấu hơi thở, dĩ nhiên, Dương đại nhân đã bị khám người rồi, không pháp khí.

"Cuối cùng, Vu Thần Giáo và Thuật sĩ chúng ta đều có pháp thuật chỉnh sửa trí nhớ, nếu Dương đại nhân đã có chuẩn bị sẵn, thì lời nói của hắn hiện giờ, đương nhiên cũng là lời thật."

"Chỉnh sửa trí nhớ?" Hứa Thất An kinh hãi.

Đây là lần đầu hắn nghe nói có cái thứ gọi là làm ‘chỉnh sửa trí nhớ’ này!

"Đó là pháp thuật cường giả cao phẩm mới làm được." Thuật sĩ áo trắng giải thích.

Từng được cho biết rằng, khoảng cách giữa cường giả cao phẩm và cường giả thấp phẩm trong thế giới này rất lớn, Hứa Thất An hiểu ngay.

Cao thủ phẩm chất thấp là võ giả cấp thấp, tới cao phẩm thì có thể so với Thần Ma, hòa thượng Thần Thù trong cơ thể hắn chính là ví dụ, bị phong ấn ở Tang Bạc suốt năm trăm năm, còn bị mất tay mất chân, vậy mà vẫn bất diệt.

Đúng rồi, trong cơ thể mình còn có Thần Thù đại sư! Suýt nữa mình đã quên mất! Hứa Thất An thầm mắng mình.

Hòa thượng này bị phong ấn năm trăm năm, nguyên khí bị tổn thương nặng nề, phải nhờ cơ thể hắn để bồi dưỡng lại, vẫn luôn ngủ say tới bây giờ.

Nếu đã sửa đổi trí nhớ, vậy thì dùng những cách thức tra án thông thường để xử lý sẽ không có hiệu quả, chỉ có tiên hiệp mới đánh bại được tiên hiệp, biết thế đã xin cho Tống Khanh hoặc Bức Vương đi theo rồi, thay cho ba cái phong thủy sư này, Hứa Thất An nhíu mày.

Dương Xuyên Nam nhìn Hứa Thất An: "Hứa đại nhân, với bản lãnh của ngươi, đủ tư cách để ta gọi một tiếng Hứa đại nhân, Bổn quan nói thật hay không, ngươi cứ việc đi điều tra thì biết.

"Ài, đây cũng là phương án bất đắc dĩ lắm ta mới phải chọn mà thôi."

Dùng kẻ địch để đánh kẻ địch hửm? Hứa Thất An tức giận nghĩ.

"Tại sao ta phải giúp ngươi, ta cứ việc trói ngươi đưa về kinh thành, là mọi chuyện kết thúc." Hứa Thất An cười nhạt.

"Cũng được!" Dương Xuyên Nam nhắm mắt lại.

Từ ngày hôm đó, dịch trạm bắt đầu một ngày ba đội thay phiên nhau tuần thủ, bất kể ngày đêm sáng tối, không được Tuần phủ đại nhân phê chuẩn, bất kỳ ai cũng không được ra, vào dịch trạm.

Hổ Bí Vệ vô cùng phấn khởi, vì đầu sỏ đã bị tập nã, có thể đoán ra ngày họ được hồi kinh không còn xa.

Phương nam đúng là cái nơi quỷ quái, âm lãnh ẩm ướt, những lúc trực đêm, gió lạnh thổi vào trong cổ, làm nhân gia rùng cả mình.

Mặc dù phương bắc giá rét hơn phương nam gấp mấy lần, nhưng người đã quen với cuộc sống của phương bắc như họ, không thể thích ứng nổi với sự ướt lạnh của phương nam.

"Hứa đại nhân đúng là thần nhân, giờ mới tới Vân Châu được mấy ngày, chừng nửa tuần à, mà đã phá được án lớn như vậy!"

"Hắc, đâu có gì đâu kỳ quái, hồi bọn ta ở kinh thành đã từng được nghe tới đại danh của hắn rồi, án Tang Bạc gây sôi sùng sục đó, còn chả phải bị hắn phá sao."

"Đúng thế, lần này trở về kinh thành, chắc sẽ lại trở thành nhân vật quan trọng cho xem, trên đường đi chúng ta cũng nên thân cận với hắn thêm một chút, tương lai coi như cũng có thêm chỗ dựa."

Hổ Bí Vệ cùng vinh cùng nhục với hắn, lúc trực túm tụm bàn tán với nhau, đều khen ngợi Hứa đại nhân phá án như thần.

Kẻ có tâm tư linh lợi đều suy nghĩ làm sao để cậy thế Hứa đại nhân, thừa dịp hắn vẫn còn là đồng la kết giao với hắn, sau này nhờ chút tình cảm này, địa vị Hứa đại nhân càng cao, sẽ càng trân quý.

Không cầu tình nghĩa gì lớn lao, chỉ cần để nhân gia nhớ được tên mình là đủ rồi.

"Ngươi thôi đi, loại ham lợi vặt như ngươi, Hứa đại nhân sẽ không thích đâu. Nói cho các ngươi biết, Hứa đại nhân là người ghét ác như thù, hồi còn ở kinh thành, vì bất mãn thượng cấp hiếp đáp nữ nhân, suýt nữa một đao chém chết thượng cấp đó."

"Phi, chẳng lẽ Hứa đại nhân lại thích loại khoái đi câu lan như ngươi?"

Đang trò chuyện, bỗng nhìn thấy có một người đứng ngoài cửa dịch trạm.

"Người nào?"

Hổ Bí Vệ trực ban ấn tay xuống cán đao, trầm giọng quát.

Người đứng ở cửa, là Lý Diệu Chân cột tóc đuôi ngựa, ngân thương nhuyễn giáp, gương mặt trái xoan xinh đẹp vô cùng nghiêm nghị, gió lạnh làm tóc đuôi ngựa của nàng bay bay, dẫn tới một cảm giác hào hùng ‘làm địch với cả thế giới’.

"Du Kỵ tướng quân Lý Diệu Chân, cầu kiến Tuần phủ đại nhân." Lý Diệu Chân cao giọng.

"Cho nàng ta vào." Tiếng trầm trầm của Khương Luật Trung vọng ra.

Hổ Bí Vệ nhường đường, Lý Diệu Chân khẽ vuốt cằm, cất bước đi vào dịch trạm, đi mấy bước, quay đầu lại nói:

"Còn lần chần gì, đi theo!"

Mấy giây sau, một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành bất đắc dĩ đi vào, mặt mày nhăn nhó: "Chủ nhân à, ở đây toàn là võ phu làm nhân gia chán ghét không à, khí huyết vượng lắm, làm cả người nhân gia đều đau."

Lúc Tô Tô ở trong quân doanh, cơ bản đều co đầu trong quân trướng của Lý Diệu Chân, cực ít đi ra ngoài. Cơ mà quân doanh còn đỡ, chứ dịch trạm đối với nàng, chẳng khác gì núi lửa.

Khí huyết của võ phu tứ phẩm rất mạnh, làm quỷ vật không chịu nổi.

Lý Diệu Chân rút một tấm phù lục, cong ngón tay búng dính vào ngực Tô Tô.

Nàng lập tức vui vẻ tung tăng đi vào, không còn sợ khí huyết làm mình nóng nữa.

"Chủ nhân, ta nói ngươi nghe nè, ở đây có hai Đả Canh Nhân từng mê luyến ta đó." Nàng ta ríu rít.

Băng qua sân, tới đại sảnh, Lý Diệu Chân nhìn thấy ba người Trương Tuần phủ, Khương Luật Trung và Hứa Thất An. Các Đả Canh Nhân còn lại đều không ở trong đại sảnh.

Lý Diệu Chân đứng thẳng người trong sảnh, ôm quyền: "Tuần phủ đại nhân, các ngươi tập nã Đô Chỉ Huy Sứ Dương Xuyên Nam, có chứng cớ không?"

"Ý ngươi muốn hỏi cái này?" Khương Luật Trung giơ trướng bộ đang cầm trong tay.

"Có chứng cớ xác thật." Trương Tuần phủ ôn hòa mỉm cười.

Lý Diệu Chân lập tức quay qua nhìn Hứa Thất An, thần sắc phức tạp, giọng muốn chứng thực: "Là ngươi làm?"

Mọi người, kể cả Khương Luật Trung đều đi ra ngoài thị sát dân tình, cơ bản không có thời gian tra án. Ngoài Hứa Thất An, nàng không nghĩ ra còn có ai khác.

Điều này khác với suy nghĩ của nàng. Nàng tới đây là để dò xét tình hình, nếu Trương Tuần phủ là dùng bạo lực để bắt người, không bằng không cớ, nàng sẽ dùng liên quân để làm áp lực, yêu cầu Tuần phủ thả Dương Xuyên Nam.

Nhưng nếu đối phương thật sự có chứng cớ, vậy việc cứu Dương Xuyên Nam là vô cùng khó khăn.

"Ta không làm ra." Hứa Thất An lắc đầu phủ nhận, tiếp đó bổ sung: "Nhưng ta là người tìm ra."

---o0o---

Cảm ơn Tranvu3693 đã đề cử Ngọc Phiếu!