Quả nhiên, cái "chứng cớ" này là do Hứa Thất An tìm ra.
Không biết tại sao, Lý Diệu Chân lại không thấy bất ngờ về kết quả này, nàng chỉ lạnh lùng liếc nữ quỷ Tô Tô đứng bên cạnh.
Tô Tô giả vờ không nhìn thấy, chuyên tâm dồn chí chơi với tóc của mình.
Đồng chí nữ quỷ cũng rất khó hiểu. Nàng bảo đảm mình không hề lười biếng, nhưng sự thật đặt ở ngay trước mắt, đồng la nhỏ này ở ngay dưới mí mắt nàng, lấy được chứng cớ.
Lý Diệu Chân hít sâu một hơi: "Tuần phủ đại nhân, án này là có ẩn tình."
Trương Tuần phủ khoát tay, cắt ngang lời nàng, giọng không mặn không nhạt: "Lý tướng quân, ngươi chỉ là Du Kỵ tướng quân, không phải người trong triều đình, không có quyền nhúng tay vào chuyện triều đình.
"Bổn quan niệm tình ngươi có công bình phiến loạn, kính nể hành động của ngươi, mới để cho ngươi vào dịch trạm."
"Khụ!"
Hứa Thất An tằng hắng, làm ba người quay qua nhìn mình, "Tuần phủ đại nhân, không ngại nghe nàng ta nói một chút."
Hắn nghĩ số hai ủng hộ Dương Xuyên Nam, có lẽ là vì ân huệ gì đó, nhưng số hai không phải là người mù quáng, nên hắn muốn thử nghe lời giải thích của nàng.
Trương Tuần phủ và Khương Luật Trung nhìn nhau, "Cũng được!"
Lý Diệu Chân gật đầu với Hứa Thất An, trầm ngâm mấy giây, nói: "Ta quen biết Dương Xuyên Nam hơn một năm, từng cùng liên thủ diệt trừ phiến loạn mấy lần, giao tình cực tốt. Ta không phải người trắng đen không rõ, cũng biết lòng dạ con người khó lường.
"Nhưng ta tin tưởng Dương Xuyên Nam, không chỉ vì cùng sống chung, sóng vai tác chiến với nhau. Khi ta từ đường dây bí mật biết triều đình phái Tuần phủ tới Vân Châu điều tra Dương Xuyên Nam, ta liền cho một quỷ vật giám thị ở ngay bên cạnh hắn.
"Khi đó, Dương Xuyên Nam không hề nhận được mật thư gì của Tề đảng."
Nghe tới chỗ cho quỷ vật giám thị, Khương Luật Trung nhíu mày.
"Làm sao ngươi biết Bổn quan sẽ tới Vân Châu điều tra Dương Xuyên Nam?" Mắt Trương Tuần phủ sắc bén nhìn nàng chằm chằm.
Báo cáo Tuần phủ đại nhân, trong chúng ta cũng có một kẻ phản bội, đó chính là iem. Hứa Thất An xấu hổ nghĩ.
Mảnh vỡ Địa Thư giúp truyền tin ngàn dặm, không bị cản trở về mặt khoảng cách, Lý Diệu Chân biết tin trước Dương Xuyên Nam là chuyện hợp lý.
Nàng đã nghe lời số ba, cho người đi giám thị.
Lý Diệu Chân nói thẳng không kiêng kỵ: "Đây là bí mật của ta."
"Dương Xuyên Nam là võ giả Ngũ phẩm, quỷ vật giám thị của ngươi, e là không lừa nổi hắn." Hứa Thất An chột dạ đổi chủ đề, đồng thời cảm khái nghĩ, chuyện rốt cuộc cũng đã phát triển như mình dự tính.
Hắn báo trước tin này cho số hai, là muốn nàng phối hợp điều tra với bọn họ. Dù quan hệ của số hai với Dương Xuyên Nam vượt khỏi dự liệu của hắn, nhưng kết quả cũng không thay đổi.
"Biết thì sao? Chỉ cần hắn luôn ở trong tầm mắt của quỷ vật, thì ta đã đạt được mục đích rồi." Lý Diệu Chân nói.
Hứa Thất An tán đồng gật đầu, giống như ở kiếp trước, mọi người cũng có thể phát hiện ra ven đường có camera giám thị mình, nhưng lại chẳng làm gì được, ngoài việc lấy đá ném nó.
Nếu Dương Xuyên Nam lấy đá ném chết tên ‘giám thị’ kia, thì Lý Diệu Chân đã không ủng hộ hắn như vậy.
Dương Xuyên Nam kia mà có nương tử, há chả phải quỷ vật kia sẽ tha hồ mà coi sao? May mà Thần Thù đại sư đang ngủ say, nếu không mình sẽ vào vai nam chính quốc dân cho xem. Nghĩ tới đây, trong lòng Hứa Thất An trở nên phức tạp.
"Chỉ vậy?" Khương Luật Trung truy hỏi.
"Ta là môn nhân Thiên Tông." Lý Diệu Chân gằn từng chữ: "Ta có thể nhìn thấu bản chất của Dương Xuyên Nam."
Có ý gì? Hứa Thất An phát hiện, Khương Luật Trung chìm vào trầm tư, chân mày nhíu chặt.
"Thứ Thiên Tông tu là thiên nhân hợp nhất, không phải ngươi đã biết à?" Lý Diệu Chân liếc nữ quỷ Tô Tô bán chủ cầu vinh trước, sau đó nhìn Hứa Thất An.
Tô Tô xấu hổ cúi đầu, Hứa Thất An thì hỏi: "Sau đó?"
Khương Luật Trung tiếp lời, thở dài: "Muốn đạt thành thiên nhân hợp nhất, trước phải Thái thượng vong tình, chính là thứ gọi là ‘thiên địa bất nhân, coi vạn vật như chó rơm’. Nghe nói đạo sĩ Thiên Tông tu vi càng cao, càng giống một người đầu đá, không buồn không vui, vô tình không cảm xúc, dù có là thân nhi tử chết, cũng chẳng thấy đau lòng."
Vậy sau này sinh nhi tử ra, để ta nuôi! Hứa Thất An theo bản năng liếc Lý Diệu Chân, Lý Diệu Chân nhíu mày, cảm giác trong mắt đồng la nhỏ có ác ý.
Khương Luật Trung nói tiếp: "Thiên nhân hợp nhất, cần phải cảm ngộ quy luật biến hóa của trời đất, hòa khí tượng vạn thiên vào bản thân. Môn nhân Thiên Tông còn hiểu rõ về nguồn gốc vạn vật hơn bất kỳ người có học nào.
"Có trực giác rất mạnh đối với những thứ thuộc về phẩm chất như thiện, ác, tham vân vân."
Thế chả phải là máy trắc nghiệm hình người à? À không, máy trắc nghiệm hình người là Thuật sĩ Ty Thiên Giám, môn nhân Thiên Tông hẳn phải gọi là máy giám định đồ cặn bã? Hứa Thất An gật gù, cuối cùng đã hiểu vì sao Lý Diệu Chân lại tin tưởng Dương Xuyên Nam như vậy.
"Nhưng Vọng Khí Thuật Ty Thiên Giám còn có điểm yếu, thứ này của ngươi… " Hứa Thất An bật thốt.
"Là người tu hành Thiên Tông, cần phải tự tin vào trực giác của mình." Lý Diệu Chân nhàn nhạt đáp, đây là vấn đề về đạo tâm, nếu ngay cả trực giác của mình mà còn sinh ra nghi ngờ, đó chính là nghi ngờ chính bản thân mình, sớm muộn sẽ chết vì tâm ma.
"Vậy ngươi kiểm tra ta xem, xem thử phẩm chất của ta xem." Hứa Thất An nói.
Lý Diệu Chân lắc đầu: "Thời gian hai chúng ta ở chung quá ngắn, chuyện này đòi hỏi phải có một quá trình khá dài." Dừng một chút, nàng bĩu môi: "Phẩm chất của ngươi viết hết trên mặt rồi."
Mẹ nhà ngươi!