TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 291: Niềm tin giữa người với người

"Tới sớm thật." Trương Tuần phủ cười ha ha, dẫn Khương Luật Trung đi ra.

Hứa Thất An không đi theo, mà tới ăn chung với ba kẻ không thích ngồi ăn cơm chung với võ phu nên rúc trong phòng mình tự ăn - các Thuật sĩ áo trắng.

"Hứa công tử tới à."

Ba Thuật sĩ áo trắng vội vàng đứng dậy, cung kính mời Hứa Thất An vào ngồi.

"Có chuyện muốn hỏi các ngươi. . ." Hứa Thất An ngẫm nghĩ, hỏi: "Ngoài ba người các ngươi, Ty Thiên Giám chúng ta còn có ai cũng đi Vân Châu không?"

Để tăng sự thân cận, hắn cố tình dùng từ "Ty Thiên Giám chúng ta" .

Ba áo trắng trố mắt nhìn nhau: "Không, chỉ có ba người chúng ta."

Mặt Hứa Thất An trầm xuống: "Xem thường ta đúng không."

". . . Hứa công tử sao nói thế, quả thật chỉ có ba người chúng ta thôi." Thuật sĩ áo trắng giải thích.

Không biết dùng Vọng Khí Thuật nhìn Thuật sĩ có hiệu quả không. . . Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân (Lấy đạo người trả lại cho người). . . . Hứa Thất An gật đầu: "Hiểu rồi."

Hắn cũng chỉ nghĩ thế thôi, chứ ba tiểu lão đệ hẳn là không lừa gạt hắn đâu. Hơn nữa, Thuật sĩ nhất định có cách để che giấu khí số của mình, họ là chuyên nghiệp mà.

"Hiện đang có quan viên tới thăm Trương Tuần phủ, ba người các ngươi ở trên này để mắt tới họ, xem biến hóa khí số của họ, báo cho ta biết."

Giao việc xong, Hứa Thất An dẫn ba áo trắng, núp ở khúc quanh của hai bên cầu thang.

. . . .

Trong phòng khách, Trương Tuần phủ tiếp quan viên các cấp của Bạch Đế thành, phàm là quan viên có đủ cấp bậc trong thành, cơ bản đều có mặt ở nơi này.

Đêm qua gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ cần không phải bị mù bị điếc, thì không thể nào không biết. Huống chi là đám quan viên lúc nào cũng để mắt tới nhất cửa nhất động của Tuần phủ đại nhân này.

Sau một hồi hàn huyên, Tống Bố Chính Sứ đi thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng: "Sáng nay nghe sĩ tốt bẩm báo, Tuần phủ đại nhân đêm qua xông vào Đô Chỉ Huy Sứ Ty, bắt giữ Dương đại nhân?"

Tống Bố Chính Sứ gò má hơi cao, cười một cái là mắt híp lại lúc này mắt trợn to, không hề chớp, nhìn Trương Tuần phủ chằm chằm.

Những quan viên khác cũng vậy.

Trương Tuần phủ gật đầu, trầm giọng: "Tề đảng cấu kết Vu Thần Giáo, chuyển vận quân nhu, Bổn quan tập nã bắt hắn về dịch trạm, giờ đang tra hỏi."

"Ồ. . ." Chúng quan viên hơi biến sắc.

Tống Bố Chính Sứ cau mày, hạ giọng, vẻ thành khẩn: "Tuần phủ đại nhân, thận trọng, thận trọng."

Dừng một chút, hắn cúi người, để mình càng gần Trương Tuần phủ hơn, nói tiếp: "Dương đại nhân là Đô Chỉ Huy Sứ, phải chăng đại nhân đã có chứng cớ xác thực? Nếu không, sẽ khó làm cho kẻ dưới phục tùng."

Dù với tiếng tăm của Tuần phủ, thì muốn động đến đường đường Nhị phẩm Đô Chỉ Huy Sứ, cũng phải có chứng cớ xác thật mới được. Không có chứng cớ, bắt người chính là phạm vào kiêng kỵ.

Đầu tiên, quan trường Vân Châu sẽ không đồng ý, thứ hai, Hạt Vệ Sở của Đô Chỉ Huy Sứ Ty cũng sẽ không đồng ý.

Cái đầu còn đỡ, quá lắm là phun chút miệng lưỡi, nhưng cái sau thì… đấy là một đám lưu manh! Thường có câu: Binh và bĩ (lưu manh, vô lại) không thể gắn với nhau.

Đương nhiên là phải đưa ra chứng cứ, không đưa, sẽ gây ra tai vạ. Nhưng Trương Tuần phủ không chút vội vã, cười:

"Chư vị, các ngươi ở Vân Châu làm quan nhiều năm, có suy nghĩ gì về Đô Chỉ Huy Sứ Dương Xuyên Nam?"

Chúng quan viên nghe hỏi, mỗi người tự trả lời quan điểm của mình.

Khúc quanh cầu thang, Hứa Thất An nói khẽ: "Nhìn, nhìn cho thật kĩ."

Một lát sau, hắn hỏi: "Có ai nói dối không? Cái tên bên trái lấm le lấm lét, ta nhìn hắn thấy không đáng tin tí nào. Người thứ hai ở hàng sau, trông không phải là người tốt. . . ."

Nói xong, phát hiện ba Thuật sĩ áo trắng không tiếng động nhìn mình chằm chằm, Hứa Thất An buồn bực: "Nhìn ta làm gì, nói chuyện."

Thuật sĩ áo trắng hơi ngập ngừng: "Không có ai nói thật hết. . . ."

Hứa Thất An há miệng, nhất thời nói không ra lời, nơi chân thật đặc biệt nhất thế gian, chính là quan trường!

Cái gọi là không có một câu nói thật, là bảo lời của các quan viên ở nơi này chỉ là lời nói ngoài miệng, hoàn toàn không giống với suy nghĩ trong lòng.

Nhưng điều này không có nghĩa họ là "Người sói", vì trong quan trường, hư tình giả ý cũng không làm quá nhiều, nói ra mười câu, thì chỉ có một câu là giả, nhưng trong mắt Vọng Khí Thuật của Ty Thiên Giám, những lời ấy chính là nói dối.

Vọng Khí Thuật cũng có tính hạn chế, không làm được như đồng hồ nước, tính toán thời gian chính xác tới từng giây.

Tiếp theo, Trương Tuần phủ và các quan viên nói qua chuyện trướng bộ, nhưng ông vẫn không đưa nó ra công khai.

. . . Chúng quan viên mịt mờ trao đổi ánh mắt với nhau. Đoàn người Tuần phủ mới tới Vân Châu bao lâu? Còn chưa tới nửa tuần, trong đó còn có ba ngày là đi ra ngoài thị sát.

Thế mà, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi như vậy, lại lấy được tội chứng của Dương Xuyên Nam?

Nhất thời, chúng quan viên thầm run lên, ba năm thanh tri phủ mười vạn tuyết hoa ngân (ba năm làm tri phủ thanh liêm, một trăm ngàn hoa tuyết bạc), ai dám nói mình không có vấn đề gì?

Nếu Trương Tuần phủ ra tay nhằm vào họ, người đang ngồi ở đây, không ai thoát được!

Một quan viên nuốt nước miếng, hỏi: "Tuần phủ đại nhân, dưới tay ngài nhân tài thật là đông đúc. Không biết là vị đại nhân nào, lập công công lao hãn mã đó?"

Vừa nói, vừa quét mắt khắp dàn Đả Canh Nhân xung quanh.

Các quan viên khác cũng tỉnh bơ quan sát đám Đả Canh Nhân, đều thầm suy đoán.

Mắt Tống Bố Chính Sứ lóe lên, cười: "Bổn quan nhớ, đồng la tinh thông chuyện nông canh kia, hôm đó không cùng đi thị sát với Tuần phủ."

Lời này đã nhắc nhở mọi người, các quan viên đều lập tức dùng ánh mắt đi lùng sục tìm Hứa Thất An.

Có người thì nhìn Trương Tuần phủ.

"Không sai, chính là người này!" Trương Tuần phủ gật đầu.

Thật ra thì với đầu óc của các quan viên nơi này, dù Trương Tuần phủ có không khẳng định, bọn họ già nửa cũng đoán ra. Đả Canh Nhân lưu lại dịch trạm không nhiều, chỉ có đồng la đó, chức vụ không cao, nhưng lại được ngồi ở bên cạnh Tuần phủ đại nhân.

Lại nhớ tới thanh bội đao không giống với những Đả Canh Nhân khác, nhiều điểm đặc biệt gộp lại, không khó đoán ra cái đồng la tên Hứa Thất An kia là người có nghiệp vụ năng lực cường hãn, là một trong những nhân vật quan trọng của đoàn người Tuần phủ lần này.

"Khụ!"

Hứa Thất An đúng lúc xuất hiện, tằng hắng một cái, sau đó đứng im lặng sau lưng Trương Tuần phủ.

Lúc ấy đã nhìn ra sự khác biệt của hắn, không ngờ đường đường Đô Chỉ Huy Sứ, lại thua trong tay một đồng la. . . .

Ánh mắt không ít quan viên trở nên vừa cảnh giác vừa kính sợ.

. . . .

Hành lang lầu hai, Lý Diệu Chân đè tay lên lan can, quan sát người bên dưới, Tô Tô đứng bên cạnh bĩu môi: "Lại còn ra vẻ ta đây."

Dưới góc độ của các nàng, vừa vặn nhìn thấy vị trí Hứa Thất An và các Thuật sĩ áo trắng ẩn núp.

Mới vừa rồi, công lao phá án bị Tống Bố Chính Sứ nhẹ nhàng khám phá, Trương Tuần phủ thừa nhận xong, tên nam nhân thối đó liền vội chỉnh lại điệu bộ, uy phong lẫm lẫm ra sân.

Tô Tô không biết từ "giả bộ", nếu không nàng đã tìm được từ hình dung chuẩn xác.

"Nam nhân đều ham danh tiếng, đó là chuyện bình thường."

Lý Diệu Chân bây giờ đã đổi cái nhìn về Hứa Thất An, thấy ngoài háo sắc, tất cả các mặt còn lại của hắn đều không có gì bắt bẻ. Làm người chính phái, nói chuyện dễ nghe, lại giỏi phá án, năng lực xuất chúng.

"Ngươi có vẻ rất có thành kiến với hắn, nhưng lại không phải là căm ghét thật." Lý Diệu Chân khẽ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn nữ quỷ, cau mày:

"Trước giờ đối với nam nhân, ngươi đều rất khinh thường, bây giờ lại có cảm giác như thành oan gia với hắn."

Tô Tô không thừa nhận, vội giải thích: "Ta chỉ là bực mình thôi, ngược lại chính chủ nhân đó, ngươi có vẻ rất có hảo cảm với hắn."

Lý Diệu Chân thoải mái thừa nhận: "Hứa Thất An này, quả thật cũng không tệ lắm."

Tô Tô nói ngay: "Tối qua hắn đã hứa với ta, làm cơ thể giúp ta, nhưng mà có điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Làm tiểu thiếp cho hắn mấy năm."

". . . Hứa Thất An này, tính tình đúng là tồi tệ, hết thuốc chữa."

Thương lượng kết thúc, chúng quan viên cùng đi với Trương Tuần phủ tới Đô Chỉ Huy Sứ Ty, để làm bước tiếp theo, xác nhận tính chân thật của trướng bộ.

Loại chuyện xác nhận này, Hứa Thất An là người ngoài ngành, nên không đi theo tham gia náo nhiệt, được sắp xếp ở lại dịch trạm, cùng trông chừng Dương Xuyên Nam với các Đả Canh Nhân.

Đám người đi hết, Hứa Thất An đứng trong đại sảnh, ngẩng đầu nhìn hai mỹ nhân trên lầu hai, cười:

"Chừng nào hai người đi? Không phải muốn thừa dịp Khương kim la không có ở đây, cướp Dương Xuyên Nam đi đấy chứ."

Tô Tô yêu kiều hừ một tiếng: "Chủ nhân là Thánh nữ Thiên Tông, là Phi Yến nữ hiệp, nhất là giữ lời hứa."

Hứa Thất An nhún vai: "Tin tưởng giữa người với người thật ra rất mong manh, giống như giấy vậy, chọt một cái là rách."

Tô Tô không đồng ý, lớn tiếng phản bác.

"Không tin ngươi xuống đây, ta nghiệm chứng cho ngươi xem." Hứa Thất An ngoắc tay.

Tô Tô chống hàng rào, nhẹ nhàng bay xuống đại sảnh, đứng trước mặt Hứa Thất An.

Phốc. . . Hứa Thất An chọc ngón tay vào ngực nàng, như chọc tờ giấy.

"Ngươi, đồ nam nhân thúi, bà cô ta giết ngươi!" Tô Tô giận điên lên.

"Nhìn đi, ta nói có sai đâu? "

Tô Tô điên cuồng phun âm khí ra công kích Hứa Thất An, nhưng võ phu một khi đã cảnh giác, thì khả năng chiến đấu trong khoảng cách gần vượt xa những hệ thống khác, nên những luồng âm khí phun tới đều bị hắn linh hoạt né được, ngược lại, trên người Tô Tô không ngừng xuất hiện những lỗ chọt, ngực, lưng, bụng. . . .

Cơ thể của nàng nhanh chóng bị chọt lỗ chỗ.

Lý Diệu Chân không thể không lần nữa lấy một người giấy khác để Tô Tô phụ thân, quỷ vật không có thật thể, giữa ban ngày mà xông ra ánh nắng mặt trời, nhẹ thì tổn thương nguyên khí nặng nề, nặng thì tan thành mây khói.

Trên người giấy có vẽ phù của Đạo Môn, có thể chăm sóc quỷ vật, niêm phong âm khí.

"Ý, Lý tướng quân có mang người giấy theo mình hả? Ngươi cất ở đâu?" Hứa Thất An cố tỏ vẻ nghi ngờ.

"Ta đương nhiên có cách của ta." Lý Diệu Chân đáp.

"Cách gì? Nhẫn trữ vật trong truyền thuyết?" Hứa Thất An mở to mắt, như tên nhà quê chưa nhìn thấy việc đời.

Nhẫn trữ vật là cái gì. . . Lý Diệu Chân ngẩn ra, sau đó thấy Hứa Thất An nhìn mình vẻ sùng bái, thì rất có cảm giác thỏa mãn, liền gật đầu:

"Một pháp thuật coi như tương tự đi."

"Lý tướng quân không hổ là Thánh nữ Thiên Tông." Hứa Thất An thán phục.

Lý Diệu Chân mất tự nhiên "ừ" một tiếng.

. . . . Ngươi cứ giả bộ đi, không phải là nhờ mảnh vỡ Địa Thư à, bây giờ ngươi giả bộ càng nhiều, sau này càng đau khổ. Hứa Thất An cười thầm.

Buổi trưa, Hứa Thất An với hai đại mỹ nhân dùng cơm xong, đoán chừng Trương Tuần phủ hẳn cũng đã sắp về.

Kết quả không thấy Tuần phủ, mà thấy một sĩ tốt thủ thành cưỡi ngựa phóng ào vào trong dịch trạm, hô to: "Ty chức có chuyện quan trọng cầu kiến Tuần phủ đại nhân!"

Hổ Bí Vệ cản hắn lại, quát: "Không được tự tiện xông vào dịch trạm."

Sĩ tốt thủ thành nóng ruột, kêu to: "Tuần phủ đại nhân, ty chức có việc hết sức khẩn cấp cần cầu kiến."

Động tĩnh trong sân kinh động Đả Canh Nhân ở trong dịch trạm, một ngân la dẫn hai đồng la đi ra, cau mày: "Tuần phủ đại nhân không có ở đây, có chuyện gì nói với ta."

Sĩ tốt thủ thành nuốt nước miếng, la lên: "Quân Vệ Ty tập trung ở ngoài phía thành nam, uy hiếp nói Tuần phủ đại nhân mà không ra gặp họ, họ sẽ tiến vào thành."

---o0o---

Cảm ơn liukangmk4, Tuanpham đã đề cử Ngọc Phiếu cho truyện!