TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 292: Bổn quan Hứa Thất An (1)

"Đám binh não dưa của Vân Châu này dám tạo phản?"

Ngân la kia nhướng mày, quát to: "Tình hình ngoài thành hiện giờ thế nào?"

Sĩ tốt vung roi phi ngựa tới đây, môi đã bị gió lạnh làm cho tím bầm khô nứt, miệng khô lưỡi khô, há miệng phát ra thanh âm khàn khàn khó nghe: "Cửa thành nam đã đóng. . . ."

"Đừng gấp, lấy hơi đi nào!"

Hứa Thất An nghe tiếng xuống lầu, rót cho sĩ tốt một ly nước lạnh.

Sĩ tốt vội nhận lấy, ừng ực mà uống, uống xong, cảm thấy cổ họng thư thái hẳn, cảm kích nhìn Hứa Thất An, nói rất nhanh:

"Vệ Ty tập kết ba ngàn đại quân, ngay ở ngoài cửa thành nam, Vệ chỉ huy sứ cầm đầu Từ Hổ Thần tuyên bố, trong nửa canh giờ, nếu Tuần phủ đại nhân không thả Đô Chỉ Huy Sứ, cho bọn họ một câu trả lời, họ sẽ vào thành!"

Binh gián*!

*谏 (gián): can, ngăn, can gián

Hứa Thất An vốn thuộc làu lịch sử nghĩ ngay tới hai từ này. Cái gọi là binh gián, chính là dùng võ lực để khuyên quân chủ hoặc tôn trưởng, làm theo ý mình.

Nói đơn giản, chính là dùng quả đấm ép người ta đi vào khuôn khổ.

Binh gián và chính biến khác nhau ở chỗ mục đích, nhưng hành động là giống nhau. Có hai vụ binh gián Hứa Thất An ấn tượng sâu sắc nhất, vụ thứ nhất là Dương Ngọc Hoàn chết ở Mã Ngôi Pha, vụ thứ hai là Thiếu tướng móc súng lục ra pằng pằng pằng lão Tưởng.

Hai lần binh gián đó, đều thành công, một cái thay đổi tương lai của Đại Đường, một cái thay đổi tương lai của Trung Quốc.

Nhưng binh gián là tử gián, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thì không nên dùng.

"Gan to tày trời!"

Mấy ngân la chạy ra hỏi chuyện sau khi nghe xong, đều tức điên.

Loại chuyện này ở kinh thành cơ bản là không hề có, nên giờ nghe thấy, họ vừa kinh ngạc vừa tức giận nói không nên lời.

"Tuần phủ đại nhân đã đi Đô Chỉ Huy Sứ Ty, không thể trong nửa canh giờ chạy tới thành nam được." Một ngân la ấn cán đao, trầm giọng:

"Quân giữ thành của thành nam có bao nhiêu người?"

"Chưa đủ ngàn người." Sĩ tốt trả lời.

E là không giữ nổi. . . .

"Vậy thế này, mấy người chúng ta dẫn Hổ Bí Vệ chạy tới thành nam, đám não dưa kia kẻ nào dám tạo phản, chém chết kẻ đó. Tin là sẽ kéo dài thời gian được tới khi Tuần phủ đại nhân và viện binh tới." Một ngân la đề nghị.

Đám Đả Canh Nhân hiếu chiến đều ồn ào nhao nhao muốn thử.

Hổ Bí Vệ vốn là loại dày dạn thân kinh bách chiến, cộng với đám Đả Canh Nhân đều có tu vi ít nhất là Luyện Khí Cảnh làm nền tảng, phối hợp với quân phòng thủ, chống đỡ tấn công của quân Vệ Ty không khó.

"Vậy Dương Xuyên Nam kia thì sao? Hắn là khâm phạm triều đình, chúng ta không thể không canh chừng hắn được." Hứa Thất An nhắc đám Đả Canh Nhân đang nóng đầu.

"Dẫn theo hắn đi cùng." Một đồng la nói.

"Ngươi có tin là vệ binh ở đó sẽ quyết liều chết với chúng ta không?" Hứa Thất An nhướng mày.

"Chúng đã kéo quân tới dưới thành, đánh hay không chả phải là vì mục đích này sao?" Đồng la kia hừ lạnh:

"Dù có dùng võ lực bức bách, thì có thể khiến Tuần phủ đại nhân, và chúng ta khuất phục à? Vừa lúc để cho bọn binh man tử của Vân Châu ở đây biết, thế nào là Đả Canh Nhân."

Đây là điểm mà các Đả Canh Nhân căm tức nhất.

Từ trước tới giờ chỉ có bọn họ đốc sát trăm quan, trừng trị tham quan ô lại, từ khi nào lại có chuyện người ta dám tới tận cửa hiếp đáp? Còn dám tuyên bố bắt Tuần phủ phải ra gặp trong vòng nửa canh giờ, nếu không thì xông vào thành nữa!

Đây chính là hoàn toàn không coi Đả Canh Nhân ra gì, dẫm mặt mũi của bọn họ dưới chân.

Sĩ có thể nhịn, võ phu thì không!

Thuật sĩ có thể nhịn, võ phu còn chưa thể!

Hành chết nó luôn!

Hứa Thất An thấy tình hình không ổn, vội gõ bàn, trầm giọng: "Chư vị bình tĩnh, võ lực không giải quyết được vấn đề."

Ngân la ra gặp sĩ tốt chạy tới báo tin đầu tiên là người có tính tình nóng nảy nhất, nhìn Hứa Thất An văng tục: "Dù gì lão tử cũng không nhịn được, Khương kim la không ở đây, chuyện nơi này ngân la định đoạt. Các anh em, đi với ta, dẫn cả Dương Xuyên Nam theo."

Lý Diệu Chân đứng đó, lạnh lùng nhìn.

Rầm!

Một tiếng đập bàn rất to, Hứa Thất An đứng dậy.

Đám Đả Canh Nhân đang định rời khỏi dịch trạm ngạc nhiên quay lại.

Hứa Thất An chỉ vào mặt ngân la kia, giận dữ mắng to: "Lão tử mặc xác ngươi có phải ngân la hay không, đừng có lấy chức mà đè ta, đè nổi không? Ngươi đi hỏi họ Chu thử xem, có đè nổi ta không!

"Ngươi khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt, ngươi muốn Tuần phủ đại nhân làm gì? Giết sạch ba ngàn sĩ tốt của Vệ Ty à? Đấy là chưa kể, nếu ngươi không thể phòng giữ nổi, chiến hỏa ảnh hưởng tới dân chúng trong thành, ngươi có chịu trách nhiệm không? Ngươi chịu trách nhiệm nổi không?"

Ngân la kia bạnh cổ, trợn mắt: "Hứa Thất An, ngươi nghĩ mình chịu trách nhiệm nổi chắc?"

"Ít nhất vai của lão tử có thể gánh vác tốt hơn ngươi!" Hứa Thất An quát lên.

Nhất thời hoàn toàn không người phản bác.

Một đồng la nói ẩu nói tả, thế nhưng Đả Canh Nhân trong cả phòng lại im phăng phắc. . . Tô Tô kinh ngạc, không hiểu nổi.

"Tất cả các ngươi đều ở lại đây, trông chừng Dương Xuyên Nam, hắn là trọng phạm của triều đình, không được để xảy ra bất kì một sơ suất nào. Quân ở ngoài thành để ta đi giữ chân." Hứa Thất An thấy không còn ai tranh cãi nữa, bèn nói tiếp quyết định của mình.

"Ngươi?"

Mọi người nhìn hắn đầy nghi ngờ.

Hứa Thất An day mi tâm, giải thích cụ thể: "Quân Vệ Ty tới dưới thành, không phải để công thành, mà là yêu cầu Tuần phủ đại nhân thả Dương Xuyên Nam. Điều này có nghĩa vẫn còn đường thương lượng.

"Các ngươi lại sốt ruột chạy tới, còn mang cả Dương Xuyên Nam theo, làm thế có khác gì khiêu khích? Làm như vậy ngược lại sẽ càng khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt, khiến cả hai bên đều không còn đường lùi.

"Dĩ nhiên, chỉ bằng ta đương nhiên không thể khuyên được tướng sĩ Vệ Sở ở đó, nhưng Lý tướng quân thì có."

Hứa Thất An lôi Lý Diệu Chân ra, cười: "Chắc hẳn Lý tướng quân cũng không muốn mọi người căng thẳng với nhau, khiến Dương Xuyên Nam không còn đường lùi đâu."

Lý Diệu Chân có vẻ chính là đang chờ kết quả này, chậm rãi thở ra một hơi, không còn bộ dáng khoanh tay đứng nhìn nữa, mắt lạnh bên cạnh xem, vuốt cằm nói: "Bổn tướng quân sẽ làm hết sức, chống đỡ đến khi Tuần phủ đại nhân chạy tới."

. . . .

Lý Diệu Chân và Hứa Thất An dắt hai khoái mã, chạy tới cửa thành phía nam, người giấy Tô Tô ôm eo, ngồi sau lưng Lý Diệu Chân.

"Đồng la nhỏ nhà ngươi không ngờ có bản lãnh thật đó!" Tô Tô nghiêng đầu, đánh giá Hứa Thất An đi bên cạnh.

"Không phải ta có bản lãnh, chủ yếu là. . ." Hứa Thất An tằng hắng, nói với giọng như đang thổ lộ bí mật: "Thật ra thì ta và Trương Tuần phủ là thân huynh đệ cùng cha khác mẹ."

Tô Tô bắt ngay được điểm chính: "Nha, ngươi là huynh đệ của Trương Tuần phủ?"

"Bằng không làm sao ta có quyền phát biểu lớn như vậy?"

"Thì ra là vậy. . ." Tô Tô hiểu ra, cảm giác mình vừa biết được một bí mật to lớn.

Khóe môi Lý Diệu Chân giật giật, rất muốn nhắc nhở nữ hầu của mình, nói với nàng, lời lẽ của Hứa Thất An này, một dấu chấm cũng không thể tin.

Hắn có quyền phát biểu lớn như vậy, là vì được Ngụy Uyên tin tưởng và thưởng thức, có địa vị không tầm thường trong nha môn Đả Canh Nhân.

Nhưng những tin tức này là tới từ nội bộ Thiên Địa Hội, số hai biết tình báo có quan hệ gì với Lý Diệu Chân?

. . . . .