TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 297: Sợ tội tự sát

2 chương nhập 1

Trong nha môn Đả Canh Nhân, chủ chưởng tra tấn là Nam Cung Thiến Nhu, nhân yêu đáng chết này rất là ác độc, tự chế ra mấy trăm cách tra tấn thảm thiết vô nhân đạo, cho thợ mộc chế tạo hơn trăm món hình cụ tra tấn mới lạ.

Thêm chút gạch thêm miếng gói vào thủ đoạn tra tấn của Đại Phụng.

Trong đó có cái gọi là dựng hình, đeo một cái đòn bự lên cổ phạm nhân, thời gian lâu dài, cổ phạm nhân sẽ dần sưng lên, đau đớn, không chống đỡ được nữa.

Nhưng phạm nhân lại không được nghỉ ngơi, bị ép phải luôn đứng thẳng, phải nói là đau đến không muốn sống. Không tới hai ngày, đã có thể đau tới chết tại chỗ.

Hoặc kiểu không cho ngủ nhiều ngày giống như Hứa Thất An, nghe nói chính là lấy linh cảm từ quá trình tấn thăng Luyện Thần Cảnh, loại luật hình này rất là thống khổ, Hứa Thất An cảm động lây.

Hắn có ngồi tĩnh tọa và quan tưởng hỗ trợ, mà còn thống khổ không chịu nỗi, có thể tưởng tượng ra người bình thường sẽ ra sao.

Trong đại điển hình luật của Nam Cung Thiến Nhu, loại hình luật như đao cùn cắt thịt như này có cả hơn trăm loại.

Dù Khương Luật Trung không phải loại cuồng ma tinh thông 108 loại tư thế tra hỏi như Nam Cung Thiến Nhu, nhưng nghe nhiều nhìn nhiều, cũng vẫn biết một vài loại khốc hình hành hạ người.

Lương Hữu Bình trầm mặc đối mặt với Khương Luật Trung, mắt hai người đều sắc bén như ưng, nhưng Lương Hữu Bình không có tu vi, nhanh chóng thua trận.

Hắn dời mắt đi, cười tự giễu: "Xem ra ta không còn lựa chọn nào khác."

Trương Tuần phủ và Khương Luật Trung đều không mở miệng, mặt không cảm xúc nhìn hắn chằm chằm, nếu người này đã rơi vào tay họ, dù có là đá, thì cũng phải bắt hắn mở miệng nói chuyện.

Lương Hữu Bình liếc Hứa Thất An, vỗ vỗ cái chân què của mình, giọng khoan thai: "Ta không gạt ngươi, cái chân này đúng là bị người ta chặt đứt, chỉ là người cứu ta không phải Chu Mân.”

"Ta sinh ra ở Vân Châu, từ khi bắt đầu biết chuyện, đã biết nạn phỉ Vân Châu nghiêm trọng, trăm họ bị khổ sở. Thuở thiếu thời có mơ ước tập võ, trở thành một trường kiếm giang hồ hào hiệp, chuyên giết sơn phỉ.”

"Nhưng nghèo phú vũ, gia cảnh nghèo khổ không cung cấp nỗi cho ta tập võ, không thể làm gì khác hơn là đi học. Thi Cử nhân hai lần không trúng, ta liền bỏ bút từ nhung, đi đầu quân."

Mơ ước còn chưa bắt đầu, lại bị thực tế đánh bại... may mà ta có nhị thúc mỗi năm đút cho hơn trăm lượng bạc, nếu không cũng chỉ còn cách đi học giống Nhị Lang... Thẩm thẩm ghét ta là phải.

Hứa Thất An cảm khái.

Mà với tư chất của Hứa Đại Lang, đi học thì có được tiền đồ gì? Chắc cũng chẳng khá khẩm gì hơn Hứa Linh Âm.

"Có một năm, ta ở thành Bạch Đế thấy một nha nội ở ngoài đường hiếp đáp dân nữ, giận dữ ra tay, nhưng quả bất địch chúng, bị tùy tùng của hắn chặt đứt chân. Nha nội đó mất vui, không chịu bỏ qua cho ta, sai người lôi ta ra khỏi thành chôn sống, chính lúc đó. . .

"Vị đại nhân kia xuất hiện, cho thị vệ của mình cứu ta, còn tập nã nha nội đó, trả lại công đạo cho ta."

Mấy người Hứa Thất An hiểu ra, đại nhân kia, hẳn là người mà Lương Hữu Bình thành tâm ra sức, mười phần có đến tám chín phần là kẻ đứng phía sau.

Lương Hữu Bình ngẩng đầu lên, đón ánh mắt của Trương Tuần phủ, gằn từng chữ: "Vân Châu Bố Chánh Sứ, Tống Trường Phụ."

"..."

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Nét mặt Trương Tuần phủ rất kì lạ, vừa kinh ngạc, lại vừa không kinh ngạc. Dù gì trong thành Bạch Đế, tất cả quan viên Tứ phẩm trở lên đều có khả năng là kẻ đứng phía sau.

Trong lòng Tuần phủ đại nhân đã có chuẩn bị sẵn, nên không có phản ứng bị "Thất kinh" .

"Là hắn. . . ."

Nhưng trong lòng Trương Tuần phủ vẫn rất nặng nề, Đô Chỉ Huy Sứ Dương Xuyên Nam đã dính vào trong án, bây giờ lại thêm một Bố Chánh Sứ.

Quan trường Vân Châu đúng là sâu từ ngọn tới tận gốc.

"Ai là người bắt ngươi?" Hứa Thất An thừa cơ hội, hỏi.

"Ta không biết." Lương Hữu Bình lắc đầu, mặt mờ mịt: "Hôm đó các ngươi đi không lâu sau, ta cũng dẹp hết tư xướng trong quán, khóa cửa rời đi. Mới vừa đi ra phố Hoàng Bá, ta đã bị người ta đánh bất tỉnh.”

"Tỉnh lại, thấy mình bị nhốt trong một phòng tối, đầu bị trùm bao bố, kêu trời trời không thấu gọi đất đất không linh. . . . cứ ở trong đó, tới đúng giờ có người tới đưa cơm. Sau đó, ta bị dẫn tới tiêu cục, rồi đưa tới chỗ này."

"Không thấy được tướng mạo của người đó?" Hứa Thất An truy hỏi.

Lương Hữu Bình lắc đầu.

. . . . Lương Hữu Bình mất tích sau khi hắn rời đi. Ba ngày sau, người của Vu Thần Giáo xông vào mộng tra hỏi, dò xét có phải Lương Hữu Bình bị Đả Canh Nhân bắt hay không… Vì trong ba ngày đó, Tống Bố Chánh Sứ phụng bồi Trương Tuần phủ đi ra ngoài thị sát, nên không phát hiện Lương Hữu Bình mất tích, cho đến khi trở lại thành Bạch Đế, mới biết tiểu lão đệ đã mất liên lạc. . . . ồ, phải rồi.

Hứa Thất An bừng tỉnh hiểu ra.

Trương Tuần phủ gõ lên mặt bàn, "Nói tiếp."

"Từ ngày đó, ta liền đi theo Tống Bố Chánh Sứ, lúc ấy hắn còn chưa phải là Bố Chánh Sứ một châu. . . ." Nói tới chuyện cũ, mắt Lương Hữu Bình trong lộ vẻ nhớ lại:

"Khi chức quan của Tống Trường Phụ càng ngày càng lớn, người què ta cũng một bước lên mây, hôm nay đã thành Kinh Lịch của Kinh Lịch Ty, là chánh Lục phẩm.”

"Cũng là Tống Trường Phụ tiến cử ta gia nhập Tề đảng. Nhưng cái thân phận này không được mang ra ánh sáng. Chu Mân là ám tử nha môn Đả Canh Nhân, còn ta là ám tử của Tề đảng.”

"Tề đảng muốn chuyển vận quân nhu cho sơn phỉ, phải đi qua cửa ải Kinh Lịch Ty. Mấy năm nay, ta luôn làm việc cho Tống Bố Chánh Sứ, đổi trướng bộ, biển thủ quân nhu. . . ."

"Trước còn luôn miệng nói, mộng muốn trở thành đại hiệp, giết hết sơn phỉ. Bây giờ lại thành kẻ trợ Trụ làm điều ác." Hứa Thất An không nhịn được giễu cợt.

Lương Hữu Bình đã trở thành loại người mà mình ghét nhất.

Nghe Hứa Thất An giễu cợt, Lương Hữu Bình im lặng.

Trương Tuần phủ nheo mắt, hỏi: "Vậy Dương Xuyên Nam là sao? Hắn cũng là người Tề đảng, sao các ngươi lại muốn hại hắn?"

Lương Hữu Bình lắc đầu: "Chuyện đó ta không biết, ta chỉ biết hắn với Tề đảng không thân thuộc lắm. Tống Bố Chánh Sứ từng nói, Dương Xuyên Nam là quân cờ mặt nổi của Tề đảng, lúc nào bỏ đi cũng được."

Chuyên đội nồi. . . trong lòng Hứa Thất An thầm gắn nhãn mác cho Dương Xuyên Nam.

"Nếu không có Chu Mân, kế hoạch này của Vân Châu sẽ cứ thế tiến hành." Lương Hữu Bình lắc đầu bật cười: "Cũng có thể đây chính là cái gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, nhắc tới mới nhớ, ta với Chu Mân quan hệ cũng không tệ, sau khi tan làm thường đi uống rượu với nhau.”

"Chỉ là không ngờ hắn lại là ám tử Đả Canh Nhân, ta lại là ám tử Tề đảng, nếu không làm sao có câu lòng người cách cái bụng chứ."

Lương Hữu Bình như cái đài được mở máy, không cần Trương Tuần phủ thẩm vấn, đã tự động kể hết những chuyện mình biết ra.

"Chu Mân là một người rất thông minh, cực kỳ nhạy cảm với con số. Sau khi bọn ta biết hắn phát hiện trướng bộ có vấn đề, ta từng ra mặt lôi kéo hắn, hứa hẹn rất nhiều thứ. . . ."

Khương Luật Trung thoải mái dựa vào ghế, "Hắn từ chối?"

"Không." Lương Hữu Bình cười nhẹ: "Hắn đồng ý ngay, đồng ý về cùng một bọn với chúng ta. Nhưng hắn không ngờ, cái gọi là lôi kéo chỉ là ra vẻ bề ngoài, thực tế là để dò xét, xem xem hắn đã phát hiện được cái gì.”

"Chu Mân cũng chỉ dùng kế hoãn binh, quay về liền viết mật báo, báo tin truyền đi."

Đây mới là việc cần làm của một ám tử thông minh. . . . Đổi thành trong phim võ thuật chiếu trên tivi, Chu Mân nhất định sẽ nghĩa chánh ngôn từ mà từ chối. . . . Hứa Thất An thầm mắng mỏ để giữ đầu óc tỉnh táo, không nhịn được nói:

"Thật ra hắn đã dự cảm được việc các ngươi sẽ giết người diệt khẩu."

"Người thông minh đương nhiên có sự thông hiểu của người thông minh, vốn hắn có thể bỏ trốn, mặc dù sẽ không trốn thoát." Lương Hữu Bình hếch cằm.

Lời này có vẻ đang nói về chính hắn, hắn cũng là người thông minh, dự cảm được vận mệnh của chính mình, biết sẽ trốn không thoát, nên lười trốn.

"Sau khi sự việc bị lộ, Tống Bố Chánh Sứ vẫn theo kế hoạch cũ, đẩy Dương Xuyên Nam ra thế mạng. Đồng thời thầm bố trí, chờ Tuần phủ đại nhân đến."

Trương Tuần phủ nghe đến chỗ này, nghi ngờ nói: "Như vậy, tại sao ngươi lại phải đích thân ở lại cửa hàng số 15 chữ Đinh chờ? Trong Trướng bộ hẳn là có tội chứng gây bất lợi cho Tống Bố Chánh Sứ à?"

"Đúng vậy, trong trướng bộ có mấy mục quân nhu là chuyển vận từ Bố Chánh Sứ Ty đến Đô Chỉ Huy Sứ Ty. Còn chuyện ở lại cửa hàng số 15 chữ Đinh, là vì lệnh ta nhận được chính là làm như vậy." Lương Hữu Bình trả lời.

. . . Không hợp lý!

Hứa Thất An nhíu mày, nhìn ba Thuật sĩ áo trắng: "Lời hắn tin được không?"

Ba Thuật sĩ áo trắng lắc đầu: "Không nhìn thấu, khí số của hắn đã bị che giấu, Vọng Khí Thuật không theo dõi được."

Vọng Khí Thuật không theo dõi được…. . Hứa Thất An kinh hãi, sau đó hiểu ra. Trên người Lương Hữu Bình đã bị người ta động tay chân, có người che giấu khí số cho hắn.

Số bốn từng nói, Thuật sĩ có thủ đoạn khắc chế vu sư, chính vì khả năng che giấu này, mới giúp Lương Hữu Bình tránh thoát được nguyền sát và gieo quẻ.

"Ninh Yến, ngươi định nói cái gì?"

Dù trí thông minh của Hứa Thất An đã bị sụt giảm nghiêm trọng, nhưng Trương Tuần phủ vẫn muốn nghe ý kiến của hắn.

"Bảo Lương Hữu Bình ở lại cửa hàng thịt chó là một quyết định sai lầm. Ta cảm thấy với trí tuệ của Tống Bố Chánh Sứ, sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy." Hứa Thất An thẳng thắn nói:

"Dĩ nhiên, không loại bỏ khả năng đây là khiêu khích, vì nếu không có cao thủ thần bí nửa đường bắt Lương Hữu Bình đi, thì dù chúng ta có biết vấn đề không đúng, cũng không tra ra được gì.”

"Cuối cùng chỉ có thể mang theo chứng cứ, dẫn Dương Xuyên Nam về kinh giao nộp."

Là khiêu khích hay là nguyên nhân gì khác, tạm thời không sao biết được, trừ phi trực diện đối chất với Tống Trường Phụ.

Nhưng còn cao thủ thần bí kia, Hứa Thất An có nghi đến một người, chính là Bức Vương Dương Thiên Huyễn. Vì thứ nhất, hắn chỉ biết một Thuật sĩ cao phẩm là Dương Thiên Huyễn. Thứ hai, tuy nói bên ngoài cũng có tán tu Thuật sĩ, nhưng kẻ có khả năng che giấu khí số, qua mặt được cảm giác của Khương Luật Trung, không phải tán tu nào cũng có khả năng làm được.

Giống như hồi ở kiếp trước, kẻ có thể thi vào cao học tuyệt đối đều là nhân tài có học vấn cao, không tồn tại khả năng học sinh hoang dại tự học thành tài.

Về phần tại sao là Dương Thiên Huyễn, vì Hứa Thất An chỉ biết có một người này.

Ừ, cái suy đoán này còn phải chờ xác nhận...

"Muốn biết nguyên nhân cũng đơn giản." Trương Tuần phủ cười nhạt: "Lập tức truyền lệnh, điều động tất cả nhân sự, tập nã Bố Chánh Sứ Tống Trường Phụ. Nhớ, binh quý thần tốc!"

Cái trò dùng với Dương Xuyên Nam vẫn còn dùng được. Đột kích có thể làm kẻ địch bất ngờ không kịp đề phòng, không kịp đưa ra phản ứng.

Không lâu sau, Hổ Bí Vệ điều động tất cả nhân viên, Trương Tuần phủ chỉ dẫn theo Khương Luật Trung và vài Đả Canh Nhân, tất cả ngân la đồng la đều ở lại dịch trạm, trông coi Dương Xuyên Nam.

Hứa Thất An cũng ở lại dịch trạm, lý do là nghỉ ngơi lấy sức.

Hắn mới ở ngoài thành thi triển công phu, cơ thể hiện giờ rất yếu ớt, không thích hợp hành động.

... .

Rầm!

Cửa phủ Bố Chánh Sứ bị phá ra, Khương Luật Trung dẫn Hổ Bí Vệ giết vào trong phủ, thu phục tất cả thủ vệ dám phản kháng.

Ngoài ý liệu là, Tống Bố Chánh Sứ không xuất hiện giống Dương Xuyên Nam, mà được Hổ Bí Vệ tìm thấy trong phòng ngủ, và đã chết.

Tống Bố Chánh Sứ nằm dưới đất, trên ngực cắm một con dao, máu chảy đầy đất, ướt sũng cả quần áo và nửa gương mặt.

"Tuần phủ đại nhân, hắn chết rồi."

Hổ Bí Vệ kiểm tra xong, cung kính báo cáo.

"Sợ tội tự sát?" Trương Tuần phủ đi tới bên thi thể, mặt nghiêm túc.

Tống Trường Phụ lại chết như vậy?

Ông trầm ngâm chốc lát, phân phó: "Phái người đến phủ nha, triệu ngỗ tác giỏi tới nghiệm thi."

...

Ngỗ tác nhanh chóng chạy tới, đi theo còn có Vân Châu Tri phủ, Tri phủ đại nhân với vẻ mặt đầy sợ hãi bất an, sau khi nhìn thấy thi thể Tống Bố Chánh Sứ thì sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.

"Tuần phủ đại nhân, đây, đây. . ." Tri phủ mặt ảm đạm, miệng run rẩy, không nói nỗi một câu hoàn chỉnh.

"Sợ cái gì?" Trương Tuần phủ nhìn thi thể Tống Trường Phụ, không thể làm gì khác hơn là đưa Tri phủ ra khỏi phòng ngủ, tới thư phòng thuật lại vụ án cho ông ta nghe.

Thì ra Tống Bố Chánh Sứ mới là kẻ cấu kết Vu Thần Giáo, kẻ đầu sỏ chuyển vận quân nhu cho sơn phỉ !?

Tri phủ nghe mà ánh mắt đờ đẫn, cả nửa ngày vẫn không tiêu hóa nỗi tin tức kinh thiên này.

"Chuyện này hẳn phải nhanh chóng ban ra cáo thị, để lòng người quan trường Vân Châu khỏi hoang mang."

Vị trí quyết định ý nghĩ, việc Trương Tuần phủ suy nghĩ lúc này là làm sao để trấn an quan viên, duy trì ổn định.

Đổi thành Hứa Thất An ở chỗ này, việc đầu tiên hắn làm sẽ là vạch lá tìm sâu thi thể và vụ án, nhằm không để lọt sơ sót.

Đang nói, Hổ Bí Vệ đi vào thông báo: "Đại nhân, ngỗ tác đã nghiệm thi xong."

"Truyền hắn vào." Trương Tuần phủ nói.

Ngỗ tác vội vã đi vào, cúi đầu.

"Báo đi."

"Dạ!" Ngỗ tác lúc này mới lên tiếng, nói: "Người chết Tống Trường Phụ, bốn mươi lăm tuổi, thân cao sáu thước một tấc, thi thể đầu, da, xương cốt đều không có tổn thương. Tứ chi, cơ thể ngoài vết dao ở ngực, không còn tổn thương nào khác.

"Miệng, cổ họng không có vật lạ, không phải do trúng độc mà chết. Qua kiểm nghiệm cho thấy, người chết là do vết dao ở ngực, là tự sát."

Trương Tuần phủ vuốt cằm: "Bảo vệ thi thể cho cẩn thận." Lại nghiêng đầu nói với Tri phủ: "Triệu tập quan viên từ Lục phẩm trở lên tới nha môn Bố Chánh Sứ Ty. Bổn quan có lời muốn nói."

Sắp xếp xong, Trương Tuần phủ cau mày, trầm tư hồi lâu, gọi một đồng la, phân phó:

"Ngươi mau trở về dịch trạm, kể lại mọi chuyện ở đây cho Hứa Thất An, nghe ý kiến của hắn, hồi bẩm Bổn quan. Đúng rồi, kể cả báo cáo nghiệm thi của ngỗ tác."

. . . . .

Dịch trạm.

"Cái gì, Tống Bố Chánh Sứ đã chết? !"

Nghe tin, Hứa Thất An hoảng sợ trợn to mắt.

"Tuần phủ đại nhân muốn nghe ý kiến của ngươi.” Đồng la truyền tin ngồi bên bàn, đạp chân lên ghế, tay cầm ly trà, uống một hớp, tán dóc:

"Họ Tống xem ra rất thức thời, nghe thấy động tĩnh chúng ta phá cửa xông vào, biết khó thoát tai kiếp, sợ tội tự sát. Tuần phủ đại nhân bảo ta về hỏi ngươi, thấy chuyện này thế nào."

Nguyên Phương, ngươi thấy thế nào... trong đầu Hứa Thất An theo bản năng hiện ra lời kịch này.

Tống Trường Phụ sợ tội tự sát là chuyện hắn không ngờ, còn tưởng có cơ hội để Lương Hữu Bình và Tống Trường Phụ đối chất ở công đường.

Đầu óc Hứa Thất An đã vô cùng mệt mỏi, nên suy nghĩ rất chậm từng chuyện một:

Là tác dụng do sách lược "Binh quý thần tốc" của Tuần phủ đại nhân, làm Tống Trường Phụ cảm thấy đại thế đã mất, nên quyết định tự vẫn?

Nhưng bình thường, không phải là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ hay sao. . . . Cái này đâu phải là chơi game, vừa thấy tình hình hơi xấu là tự sát luôn. . . Chết như thế hơi xung động quá. Ừm, cũng có thể là do mộng vu từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện kia giết người diệt khẩu.

Không đúng, mộng vu sẽ chỉ giết người diệt khẩu trong trường hợp sự việc bị bị lộ… nhưng làm sao hắn biết chuyện đã bị lộ?

Trong phút chốc, như có một tia chớp đánh vào đầu.

"Gần dịch trạm nhất định có người của Tống Trường Phụ, lúc nào cũng để mắt tới động tĩnh bên này. Không đúng, chính là mộng vu Tứ phẩm kia. Lúc tiêu sư Phúc Thuận tiêu cục áp giải Lương Hữu Bình đi vào, dù có trùm bao bố, nhưng tướng đi đặc thù của một người què rất rõ ràng."

"Tống Trường Phụ đã biết Lương Hữu Bình sa lưới. . . ." Hứa Thất An thầm đoán, cuối cùng cũng nhận ra vấn đề nằm ở đâu.

Họ thẩm tra Lương Hữu Bình trong dịch trạm hơn nửa canh giờ (1 tiếng), sau đó Tuần phủ dẫn đội xông vào phủ đệ Bố Chánh Sứ, cho dù với tốc độ của Hổ Bí Vệ, thì chạy từ dịch trạm đến phủ Bố Chánh Sứ ít nhất cũng phải bốn mươi phút. Với thời gian rất dài như vậy, Tống Trường Phụ sẽ ngồi ở nhà chờ chết sao?

Nhưng Tống Trường Phụ lại chết thật, ngỗ tác đã nghiệm minh đúng người… bố khỉ!

"Không tốt, trúng kế rồi!"

Hứa Thất An bật thốt.