2 chương nhập 1
Người chết không thể là Tống Bố Chánh Sứ, vì hắn có đủ thời gian để chạy trốn, căn bản không có lý do gì ngồi ở trong nhà chờ chết.
Khả năng Mộng vu giết người diệt khẩu là không lớn, vì còn chưa tới mức cần diệt khẩu, bọn họ có đủ thời gian rút lui, hoàn toàn không cần phải đi theo hướng cực đoan.
Vậy tại sao phải ngụy trang ra cảnh sợ tội tự sát?
Hứa Thất An có hai suy đoán: Một, Tống Bố Chánh Sứ cũng là một con dê thế tội, giết hắn diệt khẩu, tương đương với cắt đứt đầu mối. Đồng thời tạo ra cảnh giả là sợ tội tự sát để làm Trương Tuần phủ mê muội.
Hai, Tống Bố Chánh Sứ đang kéo dài thời gian.
Trước đây lúc bàn vụ án, Hứa Thất An và mấy người Trương Tuần phủ có một nhận thức chung, là một khi ép đối phương tới cùng đường, nhất định sẽ gây ra trận gió tanh mưa máu.
Nên cả hai lần, Trương Tuần phủ đều dùng cách đột kích không theo quy củ, chính là không để cho đối phương có cơ hội phản ứng.
Nhưng lần này, có vẻ đối phương đã đi trước một bước.
"Nếu là kéo dài thời gian, như vậy thi thể của Tống Bố Chánh Sứ là giả, dù có là ngỗ tác kinh nghiệm đầy mình, cũng không có khả năng phát hiện ra dịch dung, trừ phi ngỗ tác là người sói."
Nếu là vậy, thì Tuần phủ đại nhân gặp nguy hiểm.
Lúc này, bên cạnh Trương Tuần phủ chỉ có Hổ Bí Vệ và Khương Luật Trung, phần lớn Đả Canh Nhân đều ở lại dịch trạm, Khương Luật Trung đương nhiên là lợi hại, nhưng đừng quên, đối phương cũng có một mộng vu Tứ phẩm.
Một khi Khương Luật Trung bị mộng vu cuốn lấy, chỉ bằng vào Hổ Bí Vệ, có khả năng bảo vệ Tuần phủ an toàn hay không?
Chỉ có ngân la, đồng la với chiến lực dũng mãnh mới là cột trụ của đội lần này.
Tống Bố Chánh Sứ ở thành Bạch Đế lăn lộn nhiều năm, Dương Xuyên Nam nay đã thành tù nhân, hắn một nhà độc đại, không còn thế lực nào ở địa phương áp chế được, dù hắn không điều động được quân đội của vệ sở, nhưng ngũ thành binh mã ty trong thành đều là nghe theo hiệu lệnh của Bố Chánh Sứ Ty.
Nghĩ tới đây, Hứa Thất An liền gọi tất cả Đả Canh Nhân trong dịch trạm ra, thuật lại suy đoán của mình cho họ nghe.
Mọi người nghe tin, ai nấy đều vô cùng nghiêm nghị. Dù vẫn còn có người nửa tin nửa ngờ, nhưng chuyện liên quan đến an nguy của Tuần phủ, thà tin còn hơn không.
"Lưu lại bốn người ở lại dịch trạm, những người còn lại đi với ta." Một ngân la quát.
Hắn liếc Hứa Thất An: "Hứa Ninh Yến, ngươi ở lại canh giữ dịch trạm đi."
Mọi người đều biết trạng thái của Hứa Thất An hiện giờ, không thích hợp chiến đấu cường độ cao, đi cũng không phát huy ra chiến lực cao được.
Dắt ngựa ra, hơn mười Đả Canh Nhân ra roi, chạy tới phủ của Tống Trường Phụ.
"Ninh Yến, tại sao chuyện lại biến thành, biến thành như vậy?"
Tống Đình Phong mặt khó coi, trong mắt đầy bất an và lo âu.
Với thân phận đồng la, hắn không có khả năng tiếp cận được cơ mật của vụ án. Với Tống Đình Phong và những Đả Canh Nhân khác, tiến triển của vụ án đã đứt ngang, đã bất khả thi rồi.
Đi ra ngoài thị sát trở về, Hứa Thất An lại giải được toán đố, Trương Tuần phủ bắt được Đô Chỉ Huy Sứ Dương Xuyên Nam.
Lý Diệu Chân tới dịch trạm một phen, vụ án hình như xoay ngược lại, nhưng quá trình cụ thể thế nào thì họ vẫn không biết.
Ngay sau đó, chính là hôm nay, một nhóm tiêu sư đưa tới một người què, Tuần phủ đại nhân mật thẩm xong, thì ra Tống Bố Chánh Sứ mới là kẻ đứng phía sau.
Cho đến mới vừa rồi, Hứa Thất An kể lại đại khái câu chuyện cho chúng Đả Canh Nhân, bọn họ mới thông suốt.
Tống Đình Phong bây giờ đã biết tiến triển của vụ án, và tình huống đang gặp phải, nhưng vì thông tin tới quá đột ngột, hắn còn cần chút thời gian để tiêu hóa.
"Có câu, trên chiến trường mọi điều vạn biến. Tra án cũng giống như vậy, kẻ địch sẽ không chờ ngươi từng bước một lục tìm ra chứng cớ, chuẩn bị thỏa đáng, sau đó thúc thủ chịu trói."
Hứa Thất An khá là trấn định, dù gì cũng đã có Khương Luật Trung và một đám Đả Canh Nhân tu vi cường hãn.
"Đình Phong, ngươi lập tức ra khỏi thành, đi tìm Lý Diệu Chân, kể lại mọi chuyện cho nàng ấy nghe."
Để bảo đảm, Hứa Thất An quyết định đi cầu Phi Yến quân trợ giúp, tư binh của Lý Diệu Chân cực kỳ mạnh mẽ, hội tụ cao thủ giang hồ ngũ hồ tứ hải, chiến lực dũng mãnh.
"Được!"
Tống Đình Phong đứng dậy chạy đi ngay, vừa ra lại vòng trở về, ào lên lầu, mấy phút sau, đã thay thường phục chạy ra.
Thông minh! Hứa Thất An thầm khen, đồng thời tự nhủ, mình không nhắc hắn thay thường phục, hắn trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ?
Tống Đình Phong cưỡi một con ngựa cái nhỏ, tạch tạch mà đi.
Nhưng nửa giờ sau, hắn lại giục ngựa chạy như điên trở lại, sải bước vọt vào dịch trạm, mặt khó coi: "Ninh Yến, cửa thành đóng rồi."
Hứa Thất An im lặng nhìn hắn, trái tim chìm vào nặng nề.
"Ta cảm giác sắp thế chuyện."
Hứa Thất An ngồi không yên, đứng dậy đi tới đi lui trong phòng khách.
"Có thể thế chuyện gì? Khương kim la là Tứ phẩm võ giả, trên giang hồ, chính là kiêu hùng một phương. Hơn nữa, các đồng liêu cũng đi qua đó rồi." Tống Đình Phong trấn an.
Hắn cũng là tự trấn an mình, gia tăng lòng tin cho mình.
Dù với quốc lực của Đại Phụng, hiện giờ cũng chỉ có một Trấn Bắc vương là Tam phẩm võ giả. Cảnh giới Tứ phẩm đúng là có thể đi ngang trên giang hồ. Hứa Thất An ở kinh thành rất hay nhìn thấy cao thủ Tứ phẩm, nhưng đó là kinh thành, là nơi nòng cốt của Đại Phụng.
Dĩ nhiên, giang hồ nước sâu, có thể ẩn giấu một lão già bất tử một hai ngàn năm tuổi.
"Ba cửa thành còn lại nhất định cũng đã đóng cửa, Tống Bố Chánh Sứ hoặc Vu Thần Giáo sau lưng ông ta đã quyết định đóng cửa đánh chó." Hứa Thất An đi qua đi lại:
"Ngươi có nghĩ tới không, bọn họ đã biết Khương kim la là Tứ phẩm, vậy mà vẫn dám làm như vậy, chứng tỏ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
"Không đúng! Từ lúc bọn họ vào mộng thẩm vấn ngươi và Quảng Hiếu, họ đã chuẩn bị rồi. Chúng ta không khóa định Tống Bố Chánh Sứ, nên bọn họ mới nhẫn, án binh bất động.
"Chỉ cần chúng ta tìm ra Tống Bố Chánh Sứ mới là kẻ đứng phía sau, bọn họ sẽ không chút do dự xốc bàn cờ lên."
"Sau đó thì sao?" Giọng Tống Đình Phong run run: "Dù có giết Tuần phủ đại nhân, họ không sợ triều đình đem binh tiễu trừ sao."
"Tề đảng và Vu Thần Giáo mưu đồ nhiều năm như vậy, không phải chính vì chủ ý này sao?" Hứa Thất An nhìn hắn, "Nếu không phải vì mưu phản, người ta làm nhiều chuyện sai quấy như vậy làm gì."
Tống Đình Phong bối rối, nhưng dù gì cũng là Đả Canh Nhân lâu năm, từng gặp qua sóng gió, không đến nỗi mất hết hồn vía.
"Nhất định phải nghĩ cách truyền tin ra ngoài, điều động vệ quân sở tại." Hắn nói.
"Tuần phủ đại nhân vốn định tối nay phái Khương kim la giết đám Từ Hổ Thần, coi như bọn họ gặp may, thoát được một kiếp."
Hứa Thất An nói, rồi chìm vào trầm tư.
Lão Tống có một câu nói đúng, phải tìm cách truyền tin ra ngoài.
Vân Châu cuối cùng không phải họ Tống, nếu không Tề đảng và Vu Thần Giáo không cần phải lén lén lút lút như vậy, các quận huyện tạm thời không bàn, ở trong thành Bạch Đế, ít nhất Dương Xuyên Nam thống lĩnh Vệ Ty, có thể ngang cơ với Tống Bố Chánh Sứ.
Tống Bố Chánh Sứ hãm hại Dương Xuyên Nam, chưa chắc chưa từng có ý tưởng tiêu diệt phe đối lập, họa phúc đi đôi. Hứa Thất An không khỏi nghĩ tới khả năng này.
Nhưng Dương Xuyên Nam hiện giờ là tù nhân, hiềm nghi của hắn còn chưa rửa sạch hết. Hơn nữa, dù Hứa Thất An có muốn dùng hắn, thì lão Dương đang bị trọng thương cũng không thể ra khỏi thành được.
"Giết ra thành, thế nào?"
Chu Quảng Hiếu im lặng nãy giờ buồn bực hỏi.
Con đường này rất nguy hiểm, nhưng hắn chỉ có thể nghĩ tới cách này.
"Bây giờ trong dịch trạm chỉ có bốn đồng la, phải đối mặt mấy trăm quân giữ thành, thậm chí có khả năng còn nhiều hơn, quá miễn cưỡng." Tống Đình Phong lắc đầu, bác bỏ.
Quân giữ thành không phải đám người ô hợp, trang bị hoàn hảo, có cung có hỏa thương. Trong đó chắc hẳn cũng có mấy hảo thủ. Chỉ dựa vào bốn người bọn họ, cho dù có thể giết ra thành, cũng phải tốn rất nhiều công phu.
Chờ chạy tới quân doanh, thông báo Phi Yến quân, rồi đánh trở lại thì e rằng mối loạn trong thành Bạch Đế đã kết thúc.
Còn một cách!
Hứa Thất An sờ kính nhỏ ngọc thạch trong lòng, thầm cảm khái: Ta thật không muốn “xử bắn công khai” đâu.
"Ta có cách có thể thông báo cho Phi Yến quân." Hứa Thất An nói xong, vội khoát tay: "Các ngươi đừng hỏi nhiều, Đình Phong Quảng Hiếu, hai ngươi ở lại dịch trạm trông chừng Dương Xuyên Nam và Lương Hữu Bình, nếu hai người bọn họ có bất kỳ dị động, chém lập quyết!"
"Ngươi nói thế có ý gì?" Tống Đình Phong sửng sốt.
"Ta phải chạy qua chỗ Tuần phủ đại nhân bên kia, không biết tại sao, luôn có dự cảm xấu." Hứa Thất An thấp giọng.
Nói xong, hắn đi ra dịch trạm, dắt ngựa, chạy tới phủ Tống Bố Chánh Sứ.
Trên đường dòng người như dệt cửi, dân chúng cứ tiếp tục làm việc như bình thường, hoàn toàn không biết có một trận kịch biến sắp mở màn.
Cơ mà, chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới họ. Vân Châu có đổi chủ hay không, họ vẫn cứ sống như bình thường.
Một tay Hứa Thất An giật cương ngựa, tay kia móc mảnh vỡ Địa Thư, hắn không nhắn tin thẳng cho số hai, mà nhắn cho Kim Liên đạo trưởng.
【Số ba: Kim Liên đạo trưởng, thương thế đã khỏi hẳn chưa?】
Hắn nghĩ có lẽ thương tích của Kim Liên đạo trưởng hẳn đã khỏi hẳn rồi, từ lúc hắn tới chỗ Lạc Ngọc Hành xin thuốc cho ông tới giờ đã gần một tháng, nếu vẫn còn chưa khỏi thì làm khó hắn rồi.
【Số chín: Đa tạ quan tâm, hết bệnh đã lâu.】
"Phù!"
Hứa Thất An thở phào nhẹ nhõm, đây chính là trong rủi có cái may.
【Số ba: thỉnh che chắn những người khác giúp ta, ta có chuyện quan trọng muốn nói với số hai.】
Số ba có chuyện gì tìm số hai mà thần bí thế?
Thành viên "Thiên Địa hội" nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên mặt kính, bụng hừng hực tò mò.
Nhưng chờ hồi lâu, phát hiện trên mảnh vỡ Địa Thư không hiện thêm dòng nào nữa, liền nhận ra mảnh vỡ Địa Thư của mình đã bị chặn, không thể nhận tin được nữa.
Loại bí thuật này chỉ đạo sĩ Địa Tông mới có. Hồi đó, Kim Liên đạo trưởng cũng chính là dùng cái chiêu này, che giấu cho tất cả bọn họ.
"Cái bí thuật này làm người ta điên ghê!"
Số năm Nam Cương bực tức ném kính nhỏ xuống đất, bốp một cái, mặt đất rung lên, kính nhỏ bị ném lún vào trong mặt đất.
【Số chín: Số ba, ngươi nói chuyện được rồi, ngoài ta và số hai, không ai thấy tin nhắn của ngươi nữa đâu.】
Họ off rồi hả đạo trưởng, thật ra thì ta muốn cả ngươi cũng không nhìn thấy ấy! Dù lúc nào ngươi cũng chỉ đứng yên một bên nhìn ta làm việc, nhưng lúc xã hội tính tử vong tới, hiện trường bớt người nào là hay người ấy. Hứa Thất An vừa thầm mắng, vừa giảm tốc độ ngựa, lấy tay thay bút, nhắn tin:
【Số hai, có nhìn thấy không?】
Lý Diệu Chân đang chờ sẵn, hồi âm ngay: 【ngươi muốn nói gì với ta?】
Với giác quan thứ sáu của nữ giới, nàng tưởng tiếp đó, số ba sẽ nói về chuyện anh em chú bác Hứa Thất An của mình.
Nếu không, một ở thư viện Vân Lộc ở kinh thành, một ở thành Bạch Đế Vân Châu, cách nhau mấy vạn dặm thì có cái gì mà nói?
【Số chín: Cần ta tránh đi không?】
【Số ba: đạo trưởng tốt, cảm ơn đạo trưởng.】
【Số chín: có vẻ là chuyện rất quan trọng, yên tâm, bần đạo sẽ không nói ra ngoài.】
Ngươi! Hứa Thất An đờ mặt.
Đạo trưởng ngươi vẫn còn thói quen thích mèo chứ? Nhất định phải giữ nha, sau này ta nhất định cho bí mật đó ra ánh sáng giúp ngươi! Hứa Thất An hít sâu, nhắn tin:
【Số hai, chuyện ta sắp nói rất quan trọng, ngươi đừng có chút do dự hay nghi ngờ, nghe ta nói xong, lập tức hành động.】
Cũng đừng để ý lắm tới mất mặt công khai của ta, Hứa mỗ cũng cần thể diện.