(ba chương hợp nhất)
Tiếng la giết vang lên, Hổ Bí Vệ bảo vệ bên ngoài bắt đầu giao chiến với năm thành binh mã ty phản bội, tiếng giây cung, hỏa thương bắn ra, tiếng binh khí va chạm...
Truyền rõ ràng vào tai mọi người.
Xa có quân phản loạn, gần có mộng vu, có thể nói là tình hình tuyệt cảnh, đám Đả Canh Nhân mặt mày khó coi, lòng trĩu nặng.
May mà Đả Canh Nhân đều là người có kinh nghiệm, thường thấy cảnh máu tanh và chém giết, tâm chí kiên định.
"Bảo vệ Khương kim la và Tuần phủ đại nhân vào nội đường." Ngân la họ Triệu quát to, rút đao.
Khương Luật Trung níu tay áo đối phương, định nói gì đó, nhưng Triệu ngân la đã giành nói trước:
"Thủ lĩnh, ta hiểu, mộng vu không giỏi cận chiến, chỉ cần chú ý không để hắn lấy được tóc và máu, thì hắn sẽ không dùng được thuật nguyền rủa."
Đường ngân la toét miệng nói: "Đúng vậy, thủ lĩnh. Tứ phẩm võ phu chúng ta không đánh lại, Tứ phẩm mộng vu chẳng lẽ cũng không đánh được hay sao? Vậy thì mất mặt quá."
Đám đồng la thấy cấp trên mạnh mẽ như vậy, trong lòng khẽ thở phào.
Mộng vu có nhiều thủ đoạn quái dị ly kỳ, nhưng không giỏi chính diện chiến đấu, chuyện này đồng la đều có biết.
Nhưng họ không ngờ, Khương Luật Trung lại không buông tay, kim la ngày thường như thần linh này, bây giờ đứng còn không vững, nhưng lại vẫn níu chặt tay áo ngân la kia.
"Đi!" Khương Luật Trung nói.
Triệu ngân la quay đầu lại, toét miệng nói: "Thủ lĩnh, bảo bọn ta đưa Tuần phủ đại nhân đi, là việc không làm được."
Khương Luật Trung lắc đầu: "Không đưa Tuần phủ đi được, ý ta là bảo các ngươi đi."
"Khương kim la, không đánh một trận làm sao biết bại?" Một đồng la lên tiếng, chắc để tự cổ vũ cho mình, hắn nói rất lớn tiếng.
Triệu ngân la giật tay áo về, làm Khương Luật Trung lảo đảo.
Đường ngân la đỡ hắn, thở dài: "... Chờ trở về kinh thành, thủ lĩnh ngươi mời bọn ta uống rượu nhé."
Ngân la còn lại không nói gì, ôm quyền với Khương Luật Trung.
Triệu ngân la một tay dương đao, một tay tháo quân nỗ bên hông, bóp cò, giây cung "Băng" mọt tiếng, mũi tên nhọn bắn mạnh đi.
Băng băng băng. . .
Những Đả Canh Nhân khác cũng ăn ý bóp quân nỏ.
Ngỗ tác gầm gừ, đứng chặn phía trước Tri phủ, để mặc cho những mũi tên bắn vào người mình, xuyên qua cơ thể, thò đầu mũi tên ra sau lưng.
"Chết cho lão tử!"
Triệu ngân la nhảy lên thật cao, trong tiếng gạch nứt toác, bắn văng đi mười mấy trượng, trường đao trong tay tóe ra khí cơ làm vặn vẹo không khí.
Phốc.
Ngỗ tác bị chém thành hai nửa, những sợi mạch máu bay loạn, cố gắng kết hợp hắn trở lại, nhưng không thành công.
Mộng vu Tri phủ linh hoạt tránh đao mang, đao khí sắc bén xé toạc mặt đất, lan tới tận bậc thang ngoài cửa sảnh, phát ra tiếng "Ầm" rất to.
Công kích của hai ngân la còn lại cũng theo đuôi đánh tới, hai người cúi người chạy như điên, kéo thành tàn ảnh, phối hợp với nhau giết về phía mộng vu.
Vừa công kích, trong đầu họ vừa hiện ra thông tin về vu sư.
Đại Phụng và Vu Thần Giáo nảy sinh mâu thuẫn, nên tình báo từ Tứ phẩm trở xuống, bao gồm cả Tứ phẩm vu sư đều được đưa về nha môn Đả Canh Nhân vô cùng cặn kẽ.
Cửu phẩm vu sư có thể luyện người sống thành bù nhìn, dùng bí thuật hỗ trợ, kích thích tiềm năng, đốt máu tươi khiến một người bình thường trong nháy mắt có được chiến lực cực mạnh, nhưng tăng lên càng nhiều, tốc độ thiêu đốt máu sẽ càng nhanh, đến khi không còn máu để đốt.
Đồng thời, Cửu phẩm vu sư còn có thể kích thích tiềm lực của đồng bạn bên cạnh, cũng dùng đốt máu tươi để làm dẫn, gọi là "Huyết linh".
Bát phẩm vu sư có khả năng nguyền rủa, dùng bát tự, vật thiếp thân, hoặc máu thịt của người để làm vật môi giới, nguyền sát mục tiêu. Nên, bát phẩm vu sư được gọi là "Nguyền sư" .
Ưu điểm là quỷ dị khó lường, làm người ta khó lòng phòng bị.
Khuyết điểm là chỉ có thể nguyền rủa mục tiêu có cảnh giới thấp hơn mình.
Thất phẩm vu sư gọi là "Linh môi", có thể thao túng thi thể và quỷ hồn, cả Đại Phụng lẫn yêu tộc phương bắc đều đã từng phải nếm đau thương vì linh môi trên chiến trường.
Lục phẩm vu sư gọi là "Quẻ sư", tinh thông quẻ thuật, xu cát tị hung. Vu sư đạt đến cảnh giới này chỉ có thể dùng hai chữ hình dung: tùy tiện, vững vàng!
Dùng một câu nói để hình dung: Vững như lão cẩu.
Ra cửa không cần nhìn hoàng lịch, chỉ cần đoán một quẻ, là có thể biết cát hung trong ngày.
Ngũ phẩm vu sư gọi là "Chúc tế", có thể thông qua nghi thức để mời chiến hồn tổ tiên về, phụ thân lên người, nếu chiến hồn được mời về là võ phu, như vậy chúc tế sẽ là một võ phu. Nếu là đạo sĩ, như vậy chúc tế sẽ là đạo sĩ, cứ thế mà tính.
Hạn chế là, chỉ có thể gọi được chiến hồn có cùng đẳng cấp.
Tứ phẩm vu sư chính là cảnh giới của Tri phủ trước mặt, "Mộng vu", có thể đi vào trong mộng, giết người trong vô hình. Gặp phải mộng vu, cách đối phó hữu hiệu nhất chính là không ngủ.
"Không cho hắn cơ hội để lập nghi thức, không cho hắn cơ hội mời hồn về phụ thân, là có thể thắng!" Triệu ngân la tự khích lệ mình.
Hắn chợt nghe thấy tiếng lầm bầm, nghiêng đầu qua nhìn, thấy một quan viên nãy giờ không ai để ý đến đã rạch cổ tay, lấy máu mình vẽ một trận văn phức tạp lên mặt đất.
Vừa vẽ vừa lẩm bẩm cái gì đó.
Lòng Triệu ngân la trầm xuống.
Một khắc sau, một luồng khí cơ mạnh mẽ tỏa ra từ trong người Tri phủ, trên đỉnh đầu ông ta bốc ra một làn khói đen, mơ hồ có hình một bóng người.
Và lúc đó, đao của hai ngân la chém tới.
Trường đao cắt đứt lớp vải áo, chém lên người Tri phủ, vang lên âm thanh chói tai khi kim loại va chạm vào nhau. Khói đen trên đầu ông ta lắc lư.
Đồng Bì Thiết Cốt.
"Ai nói với các ngươi, nghi thức nhất định phải do chính vu sư bố trí mới được? Không đâu, bù nhìn cũng làm được."
Mộng vu cười khẽ, đưa tay lên, nắm cổ hai ngân la.
Rắc, hai ngân la trong nháy mắt mất mạng.
Tứ phẩm võ giả giết hai ngân la, đơn giản chẳng khác gì bóp chết hai con kiến.
"Vô sỉ!"
Đại sảnh vang lên tiếng rống giận dữ tê tâm liệt phế, như tiếng thú hoang gầm lên khi kề cận tuyệt cảnh.
Là tiếng gầm của Khương Luật Trung, mắt hắn đỏ bừng, gương mặt vì quá tức giận mà vặn vẹo.
Những đồng la còn lại choáng váng, cuối cùng cũng nhận ra, những đồng la vừa rồi chẳng qua là tự khích lệ tinh thần mình mà thôi.
Vu sư quả thật không giỏi cận chiến, nhưng Tứ phẩm chính là Tứ phẩm, chênh lệch đó như một cái hào rộng. Cái gọi là không giỏi cận chiến, là so với những người có cùng phẩm cấp thuộc hệ thống khác mà thôi.
"Sợ cái gì?"
Triệu ngân la hét to, làm đám đồng la giật mình.
Ngân la này vẫn vung cao chiến đao, như một dũng sĩ không hề sợ chết.
"Hai nén nhang, chúng ta phải tranh thủ cho Khương kim la thời gian hai nén nhang, bây giờ còn chưa đủ đâu." Triệu ngân la quát lên.
"Om sòm."
Nhưng thực tế thì tàn khốc, mộng vu đưa tay lên, khí cơ tụ vào lòng bàn tay, ấn mạnh xuống.
Không khí rung lên, chấn động lan truyền.
Tất cả Đả Canh Nhân, bao gồm cả Triệu ngân la, đều như bị vật gì đó đập mạnh vào ngực, hộc máu bay văng đi.
Chỉ một chiêu, đã đánh tàn phế một đám Đả Canh Nhân.
Khương Luật Trung hình như đã biết trước chuyện này. Hắn nhắm mắt lại, lúc này hắn không còn tức giận, vì mọi người sẽ gặp nhau ở thế giới khác rất nhanh thôi.
Mộng vu lại nắm bàn tay vào thành nắm đấm, thời gian chiến hồn phụ thân có hạn, hắn không định nói nhảm gì thêm với Khương Luật Trung.
Việc tiếp theo phải làm mới là việc quan trọng. nắm thành Bạch Đế vào tay, triệu tập sơn phỉ, tấn công các phủ quận huyện, phải tách Vân Châu ra trước khi triều đình kịp phản ứng.
Vu Thần Giáo mưu đồ bao năm, hôm nay chính là lúc hái quả.
Một quyền đánh ra, khí cơ va chạm không khí, phát ra tiếng gầm mạnh mẽ, đánh thẳng vào đại sảnh.
Nhưng đã có một bóng người chắn vào giữa, Một bóng người cản ở giữa, là Triệu ngân la, hai tay hắn nắm trường đao, hạ eo tập khí, rống vang chém ra một đao.
Đây là một đao mạnh nhất cả đời hắn.
Đao khí tan vỡ, trường đao nổ nát vụn, pháp khí chiêng bạc ở ngực vỡ toang, khí cơ mạnh mẽ đẩy văng Triệu ngân la bay vào trong đại sảnh, cả tòa đại sảnh rung ầm lên.
Khương Luật Trung cũng giật mình, vội bò qua, ôm thuộc hạ đã hấp hối vào lòng.
Ngay lúc chạm vào Triệu ngân la, Khương Luật Trung đã biết không thể nào xoay chuyển gì được nữa. Xương cốt toàn thân Triệu ngân la không còn một nơi hoàn hảo, tạng phủ cũng vậy.
Có lẽ Ty Thiên Giám có linh đan diệu dược có thể giúp cải tử hồi sinh, nhưng Vân Châu không có.
Triệu ngân la không chết ngay, đại khái vì cái mạng dai của võ phu.
Triệu ngân la là một người luôn rất quật cường, luôn khăng khăng làm theo ý mình, nhiều lần làm trái lệnh của Khương Luật Trung, giống như hất tay hắn mới hồi nãy.
"Ngươi còn có gì muốn nói không?" Khương Luật Trung hỏi nhỏ.
Mặt Triệu ngân la đầy máu, cố nặn một nụ cười, nhe hàm răng cũng đầy máu, giọng đứt quãng: "Thủ lĩnh, thật ra trong năm nay ta đã nuôi một tiểu thiếp, mười tám tuổi, rất tươi non.
"Nhưng ta sợ ngươi biết, không dám nuôi ở nhà. Ngươi thường gọi đám đồng la chúng ta đi họp, dặn dò hàng năm không được tham bạc quá năm trăm lượng, buôn bán sai dịch mỗi lần vơ vét tài sản không thể vượt quá mười, cửa hàng quán rượu một lần không được vượt quá ba tiền.
"Ngươi biết không, mấy người chúng ta lúc nào cũng thầm cười nhạo ngươi, ngay cả tham ô mà còn phải lập ra điều lệ, khắp thiên hạ cũng chỉ có mình ngươi. Mấy người ngân la chúng ta, ngoài mặt thì nghe lời ngươi, nhưng sau lưng muốn làm thế nào thì tham thế ấy. Nếu không làm sao nuôi nổi nhiều tiểu thiếp như thế. . . . Xin lỗi thủ lĩnh, đã làm ngươi thất vọng.
"Nên, không cần phải đau lòng vì những người như chúng ta. Nếu làm theo quy củ của Ngụy Công, hẳn ta phải bị kéo ra giữa chợ chém đầu.
"Lão Đường thích uống rượu, nếu ngươi có thể sống sót, mỗi năm tới tiết Thanh Minh, rót cho hắn thêm hai ly rượu. . . .
"Cuối cùng, yêu cầu cuối cùng là. . . . . Ta, ta không muốn chết nơi xứ lạ, đưa ta, hồi kinh. . . ."
Thần thái trong mắt Triệu ngân la dần tan rã.
"Ài!" Trương Tuần phủ thở dài, tự trách: "Là Bổn quan quá sơ ý, là bổn quan quá sơ ý. . . ."
"Bây giờ nói những lời này để làm gì?"
Khương Luật Trung cười, nhưng không giấu được bi thương trong mắt, nước mắt chảy ra, rơi thành dòng xuống mặt.
Mộng vu chậm rãi đi tới, cười vui vẻ: "Nói thật, thật ra bọn ta cũng không định cắt rời Vân Châu, nâng đỡ sơn phỉ, tích trữ quân đội, chẳng qua chỉ là một chiêu phòng hờ mà thôi. Nó sẽ được dùng vào lúc cần, nhưng chưa phải là bây giờ.
"Dù Kinh Lịch họ Chu có tra ra trướng bộ có vấn đề, thì theo kế hoạch của chúng ta, cũng chỉ cần đẩy Dương Xuyên Nam ra lĩnh tội mà thôi.
"Không ngờ Tề đảng lại ngu quá, làm lộ sự hợp tác với chúng ta, dẫn các ngươi tới.
"Càng làm ta bất ngờ là, chỉ là một đồng la, mà lại làm được tới mức này, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của ta. Bất đắc dĩ, đành phải ra tay với các ngươi, chiếm lĩnh Vân Châu trước thời hạn. Muốn hận thì hận tên đồng la đó, nếu không phải hắn gây chuyện, các ngươi đã không phải chết.
"Bây giờ, các ngươi đi trước một bước, ta sẽ bắt tên đồng la đó tới, giết luôn."
Tiếng nói vừa dứt, bỗng có hai đạo kình phong tấn công tới, mộng vu giơ tay lên, dễ dàng bóp vỡ hai mũi tên.
Trên tường rào, một đồng la đứng đó, tay cầm quân nỏ pháp khí do Tống Khanh tặng, có điều, quân nỏ ấy bây giờ đã trở thành nỏ thường.
Nó chỉ bắn được ba lần.
"Hứa Thất An ta không có tên hả, cứ gọi ‘đồng la đó’ như thế?"
Trên người hắn có máu, nhưng đó là máu của người khác, một đường giết tiến vào.
Hứa Thất An nói xong, nhìn thấy hai ngân la đã mất mạng, và những đồng la bị trọng thương, dáng vẻ bất cần đời lặng đi.
Mắt trầm xuống, mặt không cảm xúc.
... .