TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 299: Mộng vu hiện thân

2 chương cầu Ngọc Phiếu!

Lời lẽ của số ba kì thật, rõ ràng là ở xa kinh thành, mà cứ như có chuyện khẩn cấp là xuất hiện ngay ở bên cạnh mình vậy. Đôi mày nhỏ dài của Lý Diệu Chân khẽ nhướng lên.

Thật ra tối nay nàng có việc. Từ vụ sóng gió binh gián lúc ban ngày, trực giác bén nhạy của một người tu hành Thiên Tông khiến nàng mơ hồ nhận ra bên dưới nụ cười của Trương Tuần phủ có ẩn giấu sát ý.

Vì vậy, nàng định trước khi hoàng hôn sẽ tới dịch trạm, để cho an tâm, xem xem có đường sống nào không.

Nhưng số ba là bằng hữu nàng vô cùng xem trọng, chính trực dũng cảm, thông minh cơ trí, là một người có học làm người ta kính nể. Số ba có chuyện, nàng không thể mặc kệ không để ý tới.

Mới vừa nghĩ tới đây, đã nhìn thấy trên mặt kính nhỏ hiện lên một hàng chữ:

【Án Vân Châu, kẻ chân chính đứng ở phía sau là Tống Bố Chánh Sứ, Trương Tuần phủ phá được án, định lấy thế lôi đình tập nã Tống Trường Phụ.

Nhưng Tống Trường Phụ nhận ra nguy hiểm, bày kế lừa Trương Tuần phủ và Đả Canh Nhân, và âm thầm phong tỏa cửa thành. Bây giờ thành Bạch Đế sát cơ khắp nơi, người Tuần phủ e rằng sẽ gặp bất trắc. Số hai, ngươi mau phái binh đi tiếp viện.】

Kẻ đứng phía sau là Tống Bố Chánh Sứ? !

Lý Diệu Chân như bị chùy nện vào đầu, bối rối một hồi, Tống Trường Phụ mới là kẻ đứng phía sau, nói cách khác người Tề đảng cấu kết Vu Thần Giáo là Tống Trường Phụ.

Tống Trường Phụ là người Tề đảng?

Không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, nếu đúng như số ba nói, thành Bạch Đế sẽ sắp gặp binh loạn, không, có lẽ đã bắt đầu kịch chiến rồi.

Nếu Trương Tuần phủ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, e toàn bộ Vân Châu cũng sẽ trợt hướng, rơi xuống vực mất kiểm soát. Khương Luật Trung là Tứ phẩm võ giả, một khi khai chiến, dân chúng trong thành khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng.

Mà đây mới chỉ là sự mở đầu. Đầu xuân sang năm, triều đình nhất định sẽ phái đại quân tấn công Vân Châu, chiến hỏa tung hoành, bao nhiêu người sẽ phải sinh linh đồ thán.

Lý Diệu Chân đứng dậy, cầm ngân thương bên bàn, nhưng ngay lúc này, nàng bỗng cứng người.

Trong đầu xuất hiện một chuỗi dấu hỏi thật to, sau đó xếp thành một câu hỏi: làm sao số ba biết những chuyện này?

Số ba xa ở kinh thành, làm sao biết chuyện thế ở Vân Châu?

Trong lòng nàng mơ hồ xuất hiện một suy đoán, suy đoán đó làm cả lòng nàng hỗn loạn, sợ hãi không thua gì chuyện binh biến của Tống Bố Chánh Sứ.

Lý Diệu Chân dừng lại, đứng đó, ngón tay run run nhắn tin: 【làm sao ngươi biết chuyện này?】

Tin nhắn đi, cả nửa ngày không ai phản ứng.

Lý Diệu Chân nhướng mày, nghiêng đầu nói với Tô Tô đang cúi đầu đọc sách: "Truyền lệnh ta, tụ họp Phi Yến quân."

Tô Tô đang cúi đầu đọc sách phong tình, cực có dáng vẻ đại gia khuê tú, sự ôn nhã này là khắc ở trong xương.

Nếu không phải bìa sách là《xx diễm sử 》, vậy thì hoàn mỹ.

"Oh!"

Tô Tô quyến luyến không thôi thả quyển sách trong tay xuống, đong đưa eo nhỏ đi ra lều.

Nàng có chút buồn bực, nam chủ trong sách là một thư sinh tuấn tú, tao nhã lịch sự, học phú năm xe.

Trong khi sau này khi nàng có cơ thể, lại phải đi làm tiểu thiếp cho tên háo sắc Hứa Thất An.

Chênh lệch lớn quá đi.

Đưa mắt nhìn nữ quỷ đi rồi, Lý Diệu Chân không bỏ phí thời gian, trầm mặt, nhắn tin uy hiếp: 【Nếu ngươi không nói, ta không phái một binh một chốt nào hết!】

Đây đương nhiên chỉ để uy hiếp thôi, Lý Diệu Chân bây giờ chỉ ước gì lắp được đôi cánh, bay vào trong thành Bạch Đế.

【Số ba: Thật ra là ta nhận nhiệm vụ của thư viện, bí mật chạy tới Vân Châu.】

【Số hai: Ngươi coi ta là đồ ngu hả?】

Số ba là học sinh thư viện Vân Lộc, mọi người đều biết, đầu mùa xuân sau chính là xuân vi, là thời cơ để tất cả người có học trong thiên hạ cá vượt long môn. Số bốn từng nói số ba muốn tham gia xuân vi, lúc đó số ba cũng không có chối.

Thư viện Vân Lộc và Vân Châu tám sào tre không cùng một chỗ, là chuyện gì mà có thể khiến số ba bỏ thời gian quý báu chuẩn bị thi cử để xuôi nam? Thư viện nhân tài đông đúc, sao lại cứ phải là số ba.

Học sinh thư viện Vân Lộc phụng sư mạng xuôi nam, nhưng lại hiểu cực chi tiết về án Vân Châu, không khỏi quá không hợp lý. Trừ phi có người tiết lộ cho hắn, rất có Hứa Thất An tiết lộ cho hắn, với quả thật sẽ hướng em họ tiết lộ, giả thiết số ba chính là người đường đệ kia của hắn.

Như vậy sẽ chứng minh được số ba có nói dối hay không. Cách thứ hai, chính là hỏi số một, để hắn ta hoặc nàng ta tới thư viện Vân Lộc thăm dò.

Nhưng làm vậy quá mất thì giờ, trong tình hình hiện tại, thời gian chính là sinh mạng. Nên số hai mới hỏi thẳng luôn, hy vọng số ba sẽ nói thật.

【Số ba: Được rồi, lật bài luôn. Ta là Hứa Thất An, ta chính là số ba.】

Số ba là Hứa Thất An! ?

Lý Diệu Chân hóa đá, gương mặt trái xoan đờ ra.

Nàng như nghe thấy trong lòng mình có thứ gì đó đang rầm rầm sụp đổ.

Người có học chính trực hiền lành, đầy lòng chính nghĩa (x)

Đả Canh Nhân hèn hạ vô sỉ, dối trá háo sắc (√)

Hình tượng số ba trong lòng nàng rào rào sụp xuống, muốn gây dựng lại sẽ phải tốn cả một loạt quá trình.

Chợt nghe tin dữ, Lý Diệu Chân vô cùng tức giận, cảm thấy mình như bị lừa gạt, bị đùa bỡn tình cảm, bị coi như con khỉ.

Nói thật, nàng rất có thiện cảm với số ba, số ba không tâm tư thâm trầm như số một, lúc nào cũng ngồi im dòm ké, cũng không nhìn thì ôn hòa mà thật ra cực kì kiêu ngạo như số bốn.

Số năm, số sáu và số chín mỗi người cũng có đặc điểm riêng, nhưng nói thật lòng, đều không bằng số ba.

Nhưng không ngờ, tất cả đều là gạt người.

Trong đầu Lý Diệu Chân chợt nhớ lại lời đánh giá của số ba về Hứa Thất An.

"Đồ không biết xấu hổ, đúng là đồ không biết xấu hổ!" Nàng siết chặt ngân thương, ngực phập phồng kịch liệt.

Nếu mà là thời hiện đại, Lý Diệu Chân lúc này chính là một nữ chính tiêu chuẩn, với tựa đề là:《thiếu nữ mười tám tuổi bị bạn trên mạng lừa dối tình cảm 》

Khoan đã !

Lý Diệu Chân chợt nhớ tới vài chuyện không vui:

Nếu số ba chính là Hứa Thất An, hôm đó nàng leo lên Địa Thư nhờ đám nhiều chuyện giúp đỡ, nhờ họ hỗ trợ phân tích vụ án.

Ngày hôm sau, nàng kiêu ngạo ở ngay trước mặt Trương Tuần phủ và Hứa Thất An khoác lác bảo mình đã phá được án. Nghĩ tới đây, ngực Lý Diệu Chân càng thêm dồn dập, mặt nàng đỏ bừng, muốn rút kiếm tự sát cho xong.

Hứa Thất An lúc đó chắc là cười nhạo nàng trong lòng.

Nàng đưa tay ôm mặt, giọng run rẩy: "Tiện nhân!"

Ở kinh thành xa xôi, Kim Liên đạo trưởng nhìn chằm chằm mảnh vỡ Địa Thư, chờ một hồi rất lâu, thấy số ba và số hai không trao đổi nữa.

"Nói chuyện xong cũng không thèm báo cho." Kim Liên đạo trưởng ai oán.

Tên tiểu tử Hứa Thất An này, thường ngày khoác lác cho lắm vào, bây giờ xong rồi nhé, thân phận bị đưa ra ánh sáng, không còn đất dung thân nhé.

Có điều, thế này cũng chả là gì cả. Kim Liên đạo trưởng tu đạo mấy chục năm, có gió to sóng lớn gì mà chưa từng thấy, sẽ không vì loại chuyện nhỏ này mà thất thố.

"meo meo "

Mấy phút sau, con mèo cam nhảy lên tường, cảnh giác đi vào trong viện nhìn quanh, vẻ định lẻn vào nhà bếp ăn trộm.

Nhưng nó chợt cứng đờ, đứng sựng lại trên đầu tường, mấy giây sau, con ngươi màu hổ phách cử động trở lại, cong đuôi lên vui vẻ bước đi.

Trong phòng, Kim Liên đạo trưởng nằm trên giường, mặt mũi an tường.

Hứa Thất An liếc kính nhỏ, số hai không giễu cợt, không chỉ trích, không chửi rủa, giữ im lặng một cách kì dị.

Có chút bất ngờ, nhưng nằm trong dự liệu.

"Chắc nàng nhớ tới ngày đó, nên dễ chịu với mình hơn, đây chính là ưu điểm của mọi người cùng chết." Hứa Thất An cảm khái.

Hắn tập trung tinh thần, bão nguyên thủ nhất, gọi ầm ĩ Thần Thù hòa thượng trong đầu: "Đại sư, đại sư!"

"Đại sư, tại hạ gặp phải nguy cơ, hy vọng được ngài giúp đỡ."

Call Thần Thù hòa thượng nửa ngày, mà không nghe thấy trả lời.

Hứa Thất An luống cuống, hắn dám nhất mã đương tiên chạy tới hiện trường, là vì có Thần Thù hòa thượng ở sau lưng.

Lúc đó hai người đã thỏa thuận, Hứa Thất An dùng cơ thể mình chăm sóc cánh tay đứt, đổi lại, Thần Thù hòa thượng sẽ ra tay hỗ trợ lúc nguy cấp.

Nhưng bây giờ, hình như người ta không chịu giữ lời hứa?

"Hướng chết mà sống."

Trong đầu, có tiếng Thần Thù mơ hồ vọng ra.

Hướng chết mà sống? Nghĩa là sao? Ý ngươi là ngươi sẽ cứu ta, hay là không cứu?

Hứa Thất An cố gắng nói chuyện với Thần Thù, nhưng hòa thượng chết tiệt đã lại ngủ say, call hoài không tỉnh.

Bố Chánh Sứ Ty, hậu viện.

Tiếng "rầm rầm rầm rầm" này là âm thanh Hổ Bí Vệ đang lục soát tội chứng. Trương Tuần phủ và Khương Luật Trung đứng ở trong viện, Tri phủ Vân Châu cung kính hầu ở một bên.

Trương Tuần phủ ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, không phải mùi hoa mai, là một mùi hoa chưa từng ngửi thấy bao giờ.

Nhìn quanh một vòng, ông nhanh chóng tìm ra đóa hoa kia, một đóa hoa trắng tinh, trông chẳng khác gì hoa dại ven đường, song lại tỏa ra một mùi thơm đậm đà kéo dài.

"Tháng chạp trời đông giá rét, mà lại còn có hoa?" Trương Tuần phủ kinh ngạc.

Tri phủ đại nhân nghe vậy, nghiêng đầu nhìn, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không để ý lắm lắc đầu: "Có lẽ là một loại đặc biệt nào đó, hạ quan cũng không nhận ra, nhưng Tống Bố Chánh Sứ đúng là một người yêu hoa."

Trương Tuần phủ khẽ vuốt cằm.

Hổ Bí Vệ không lục soát được chứng cớ gì hữu dụng.

"Kỳ quái!" Trương Tuần phủ nhíu mày.

Tống phủ và nha môn Bố Chánh Sứ quá sạch sẽ, cứ như vừa được dọn dẹp xong, không để lại một tội chứng nào.

Nhưng, Tống Trường Phụ làm việc âm thầm, rất có thể còn có căn cứ khác, không thu thập được chứng cớ cũng không có gì kỳ quái.

Không lâu sau, các quan viên đã tề tụ tới nha môn Bố Chánh Sứ.

Đại sảnh, Trương Tuần phủ đứng dưới mái hiên, chắp tay sau lưng, trong đình viện, mười mấy quan viên chia ra đứng hai bên, im lặng nhìn ông.

"Chư vị!"

Trương Tuần phủ ánh mắt sắc bén, quét hai hàng quan viên, trầm giọng: "Tống Trường Phụ cấu kết Vu Thần Giáo, tham ô quân nhu, nuôi dưỡng tư binh. Vân Châu bốn huyện dân sinh điêu đứng, biến loạn không ngừng.

"Bổn quan phụng Thánh thượng chỉ ý, nghiêm ngặt tra xét. Sau khi chuyện lộ, Tống Trường Phụ đã sợ tội tự vận.

"Từ ngày hôm nay, tất cả quân chính yếu vụ của Vân Châu sẽ do Bổn quan phụ trách xử lý. Phàm những ai từng tiếp tay cho nghịch tặc này, lập tức đến chỗ Bổn quan khai rõ tình trạng, tùy tình tiết nặng nhẹ để phân xử."

"Cẩn tuân lệnh!"

Chúng quan viên cúi đầu.

Trương Tuần phủ chợt nhìn thấy một nhóm Đả Canh Nhân từ ngoài cửa lớn xông vào, khí thế hung hăng. Một ngân la trong đó còn xách một người trong tay.

Quan viên trong nội đường đều quay ra nhìn.

"Sao họ lại tới đây?" Trương Tuần phủ nhìn Khương Luật Trung đứng bên cạnh.

Khương Luật Trung lắc đầu.

"Tuần phủ đại nhân, đại sự không ổn."

Ngân la xách người kia người còn chưa tới, giọng đã vang vang.

Khương Luật Trung nheo mắt, sau khi thấy rõ người trong tay ngân la thì kinh hãi, vì đó chính là ngỗ tác của phủ nha.

"Chuyện gì thế?"

Trương Tuần phủ nhìn ngỗ tác, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Ngân la giao ngỗ tác cho đồng la bên cạnh, bước nhanh tới, thì thầm vào tai Trương Tuần phủ.

Nghe xong phân tích của Hứa Ninh Yến, đám Đả Canh Nhân vội vã chạy tới phủ Tống Bố Chánh Sứ, kết quả nhào hụt, Tuần phủ đã đi rồi.

Hỏi thăm trong phủ, biết Tuần phủ đi Bố Chánh Sứ Ty.

Đám ngân la nhớ lời của Hứa Ninh Yến, vội chạy trở vào kiểm tra thi thể Tống Bố Chánh Sứ.

Phát hiện, cái mặt dính đầy máu kia chỉ là một tấm mặt nạ da người.

Người chết quả nhiên không phải Tống Trường Phụ.

Lập tức tróc nã ngỗ tác, đầy lo lắng chạy tới Bố Chánh Sứ Ty.

"Thì ra là vậy!"

Mặt Trương Tuần phủ không ngừng biến sắc, từ khiếp sợ đến ngưng trọng, cuối cùng là không còn cảm xúc.

Ông chậm rãi quét mắt qua chúng quan viên, nhìn ngỗ tác, hỏi: "Ai xúi giục ngươi?"

Ngỗ tác kinh hoàng nhìn ra đằng sau, là vị trí của Vân Châu Tri phủ đứng.

"Hồi bẩm Tuần phủ đại nhân, là hạ quan." Tri phủ chắp tay, thản nhiên thừa nhận.

Trương Tuần phủ hừ nhạt, không nói nhiều lời, phất tay: "Bắt lại!"

Động tác phất tay, vốn chỉ là một động tác đơn giản, nhưng bây giờ lại nặng như nâng một vật ngàn cân.

Sau đó, cả người ông mềm nhũn ngã xuống đất, Khương Luật Trung bên cạnh theo bản năng muốn đỡ, không dè cũng lảo đảo, đường đường Tứ phẩm võ giả lại bị Trương Tuần phủ kéo theo ngã nhào.

"Trúng độc!" Khương Luật Trung hết hồn.

"Khương kim la, Tuần phủ đại nhân!" Đả Canh Nhân cả kinh thất sắc, rối rít nhào tới.

Trong đình viện, đám quan viên kinh hãi, Vân Châu Tri phủ lúc này chẳng khác gì một người xa lạ.

"Vô liêm sỉ!"

Một đồng la rút bội đao ra, định chém Tri phủ.

Tri phủ mặt không cảm xúc, giơ tay lên kết ấn.

"Rốp rốp" ngỗ tác bị vứt dưới đất bỗng nhiên biến dị, bắp thịt căng lên, mắt chuyển thành đỏ rực, họng gầm gừ như dã thú, xông về phía đồng la rút đao.

Phụp!

Lưỡi đao chém lên vai, chặt đứt cánh tay của ngỗ tác, song ngỗ tác như không cảm thấy đau, tông thẳng vào người đồng la.

Mọi người đều nghe thấy tiếng xương gãy.

Đồng la bay văng ra, bội đao rơi keng xuống đất.

Đả Canh Nhân lanh tay lẹ mắt, đón lấy hắn, nhưng không thay đổi được kết quả, ánh sáng trong mắt đồng la đó nhanh chóng mờ đi, ngọn lửa sinh mạng tắt lịm.

"Mộng vu!" Khương Luật Trung trầm giọng, "Thì ra ngươi chính là mộng vu Tứ phẩm đó của Vu Thần Giáo, Chu Mân là ngươi giết?"

Tri phủ cười "Đúng vậy!"

"Rào rào" chúng quan viên nhanh chóng lui ra sau, cảnh giác nhìn Tri phủ.

Mộng vu thần bí khó lường kia, thì ra luôn ở ngay bên cạnh mình? Hắn dùng thủ đoạn gì khắc chế được Vọng Khí Thuật của Ty Thiên Giám?

Ngỗ tác mắt đỏ im lặng nhặt cánh tay cụt, áp lên chỗ bị chặt.

Mạch máu đỏ thẫm lóe lên, những sợi tơ đỏ vung ra cuốn lấy cánh tay, gắn nó trở lại.

Bù nhìn huyết linh!

Đây là bí thuật của vu sư Cửu phẩm, luyện hóa người sống thành bù nhìn, dùng máu tươi làm giá, khiến bù nhìn trở thành tử sĩ không sợ chết, chiến lực vô song.

Vì vậy, Cửu phẩm vu sư còn gọi là "Huyết linh".

Dĩ nhiên, khả năng tăng phúc của Cửu phẩm vu sư đối với khôi lỗi là có hạn, càng không có khả năng giúp nó nối tay cụt lại như cũ.

"Độc ta trúng là độc gì?" Khương Luật Trung không cam lòng.

"Độc này gọi là Tùng Hoa Bạch Trùng, khi xác bạch trùng cháy, sinh ra một loại độc không màu không vị, độc này không tạo nên ảnh hưởng gì với cơ thể, nhưng sẽ ẩn trong cơ thể dài đến mười ngày.

"Trong mười ngày này, nếu người trúng độc ngửi phải một loại hoa gọi là Tùng Hoa, cơ thể sẽ trở nên mềm nhũn vô lực, trở thành con dê chờ làm thịt. Đây là độc phương chỉ Nam Cương cổ tộc mới có."

"Khương Luật Trung, để đối phó ngươi, bổn tọa đã tốn rất nhiều tâm huyết đó. Ngươi là võ giả cao phẩm, độc dược bình thường không có hiệu quả với ngươi, còn dễ bị đoán ra, chỉ có loại độc kiểu tổ hợp, có dược tính nhẹ mà dài như này, mới làm ngươi trúng chiêu được." Tri phủ đại nhân đắc ý.

Trương Tuần phủ yếu ớt thở dốc, "Là đóa hoa ở hậu viện?"

"Không sai."

"Nên, ngươi cố ý dẫn chúng ta đi hậu viện."

"Tuần phủ đại nhân thông minh lắm, tiếc là hơi chậm chút." Tri phủ châm chọc.

"Vậy, độc bạch trùng ở đâu?"

"Nến các ngươi đốt mỗi ngày đó. Các ngươi ngàn phòng vạn phòng, không ngờ độc ở trong nến đúng không? Lúc Tuần phủ đại nhân đi ra ngoài thị sát, tất cả nến trong dịch trạm đã bị thần không biết quỷ không hay đổi sạch."

Dịch trạm không thể lúc nào cũng có người trông nom, nhất là trong thời gian đi ra ngoài thị sát, bị lén đổi nến thì khó mà phòng được.

Trương Tuần phủ cố gắng chống đỡ: "Tống Trường Phụ ở đâu?"

"Chờ các ngươi chết, hắn đương nhiên sẽ tiếp nhận quan trường Vân Châu." Tri phủ cười khẩy: "Tiếp quản thành Bạch Đế xong, sơn phỉ các nơi sẽ tấn công các phủ quận huyện, đến cuối năm kinh sát, Vân Châu sẽ được tách khỏi Đại Phụng."

Lúc này, mọi người nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, có đại đội nhân mã đang ép tới gần.

"Độc dược sẽ tự giải sau hai nén nhang, tiếc là các ngươi không sống được đến lúc đó." Tri phủ cười to.