Dịch trạm, phòng khách.
Thi thể của Hứa Thất An và ba ngân la được đặt ở chính giữa đại sảnh, trên người phủ vải trắng.
Tên cắm trên người Hứa Thất An đã được rút ra, gương mặt đầy máu cũng đã được rửa sạch, Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu cả đêm không chợp mắt, không hẹn trước mà cùng đi xuống lầu, lấy ra hai cái ghế, một trái một phải ngồi hai bên Hứa Thất An.
Hai người không nói gì, chỉ ngồi im ở đó, cùng với hắn.
Khi nam nhân bi thương, đều trầm mặc.
Thật ra, Tống Đình Phong có nói hai câu: "Ta sẽ túc trực bên linh sàng cho ngươi", và "Kiếp sau lại làm huynh đệ."
Chu Quảng Hiếu tiếp lời: "Đến cuối cùng, vẫn là hai người chúng ta."
Cây nến cháy dần tới cuối, sáp nến từng giọt từng giọt chảy xuống, đọng lại, trong bầu không khí bi thương, Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu không nói thêm câu nào nữa.
Đến khi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ bên ngoài dịch trạm vọng vào, một đội Đả Canh Nhân đi vào trong dịch trạm, người dẫn đầu là Dương Nghiên, Dương kim la có vẻ mới vừa trải qua một trận đại chiến, người ngợm trông khá là lộn xộn.
Đi theo sau lưng là những ngân la cùng theo hắn tới Vân Châu, những người này, Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu đều biết.
Hứa Thất An cũng biết, ví dụ như hai người Mẫn Sơn, Dương Phong từng cùng họ điều tra án Tang Bạc, ví dụ như... cấp trên của ba người, Lý Ngọc Xuân.
Lý Ngọc Xuân trông như một cái xác biết đi, hắn bước từng bước nhỏ tới chỗ Hứa Thất An, nhịp đi rất chậm, chỉ có mười mấy bước, mà cứ như đang đi trên bụi gai, bước một bước lại bị đâm đau.
Lý Ngọc Xuân đưa tay ra, vén tấm vải trắng lên. . . . . cả người lảo đảo.
"Thủ lĩnh."
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu vội đi tới đỡ.
Lý Ngọc Xuân cúi đầu, nhìn mặt Hứa Thất An, nói: "Ta nghe nói Ninh Yến chết trận, nhưng chết thế nào, ta chưa biết quá trình cụ thể, hai ngươi nói cho ta nghe?"
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu đưa mắt nhìn nhau, thấy hơi lo lắng, thủ lĩnh bình tĩnh quá.
Tống Đình Phong bèn kể lại mọi chuyện cho Lý Ngọc Xuân, ông yên lặng nghe xong, chậm rãi gật đầu, "Không hổ là đồng la được ta dẫn dắt, làm tốt lắm, không làm mất thể diện của ta.
"Hắn làm việc luôn rất hợp ý ta, giống như lần ấy chém tên tiểu tạp chủng họ Chu đó. Tới bây giờ, hắn vẫn không tham tiền, điểm này hắn tốt hơn hai người các ngươi, các ngươi phải bắt chước học tập hắn.
"Chỉ có một điểm không tốt, là tu hành quá cẩu thả, thứ nữa là trong lúc đi tuần thường lén trốn đi nghe câu lan, có người nhiều lần đến tố cáo với ta."
Hắn không ngừng lải nhải nói đủ thứ chuyện linh tinh, nhắc lại những chuyện cũ từng li từng tí.
Nói chung thì vẫn khá là bình tĩnh, làm Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu thở phào nhẹ nhõm, hai người biết thủ lĩnh rất coi trọng, thưởng thức Hứa Thất An, hồi Hứa Thất An vung đao chém ngân la, hắn còn dám công khai làm mất mặt Ngụy Công trước mặt mọi người kìa.
Nhưng khi hắn vén tấm vải lên, kiểm tra quần áo của Hứa Thất An, thì chợt gầm lên như sấm:
"Tên chó chết nào lại chỉnh trang áo quần cho hắn đây? Vạt áo không cân đối, không cân đối tí nào hết. . . . ."
Hắn tức giận mắng um lên, dáng vẻ cứ như muốn rút đao chém người, làm như hắn làm như thế, thì người ta không nhìn thấy nước mắt trong mắt hắn vậy.
"Thủ lĩnh." Tống Đình Phong kêu.
"Vạt áo không cân đối, vạt áo không cân đối." Lý Ngọc Xuân đưa tay lên ôm mặt, vai run lên, run không ngừng. . . . .
... . .
Lý Diệu Chân quay trở về phủ đệ của mình trong thành Bạch Đế, ngồi một mình trong thư phòng hồi lâu, tay cầm kính nhỏ ngọc thạch.
Đã mấy lần nàng muốn cầm nó lên, nói cho mọi người biết tin số ba đã mất, nhưng rồi lại nhịn xuống.
Thôi thì, coi như giữ lại một chút mặt mũi cuối cùng cho hắn vậy. . . . . Lý Diệu Chân thở dài, cầm kính nhỏ ngọc thạch lên, nhắn tin:
【Đạo trưởng, ta có chuyện muốn nói với một mình ngươi.】
Đám thành viên Thiên Địa Hội đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên bị tin nhắn làm tỉnh giấc, ai nấy đều bực bội và lo lắng, thấy nội dung tin nhắn của số hai, thì nổi giận.
Lại nữa?
【Số Chín: Ta đã che giấu những người còn lại.】
【Số Hai: Đạo trưởng, chuyện ở Vân Châu đã giải quyết xong.】
【Số Chín: Đây là chuyện tốt.】
【Số Hai: Ta đã biết số ba là Hứa Thất An.】
Kim Liên đạo trưởng cười ha ha: 【Đây là chuyện tốt.】
【Số Hai: Hứa Thất An đã chết trận.】
【Số Chín: ? ? ?】
【Số Hai: Ta sẽ nghĩ cách lấy mảnh vỡ Địa Thư về. Đầu xuân năm sau, ta sẽ rời Vân Châu, đi kinh thành một chuyến.】
【Số Chín: Ngươi chắc chắn Hứa Thất An đã chết trận?】
【Số Hai: Ừ.】
【Số Chín: không có khả năng.】
【Số Hai: Sao đạo trưởng nói thế?】
【Số Chín: Hứa Thất An là người có đại phúc duyên, không phải loại người chết sớm.】
【Số Hai: Nhưng hắn đã chết thật rồi, chính tay ta liệm cho hắn mà.】
Kim Liên đạo trưởng: 【Nguyên thần có xuất ra chưa?】
Lý Diệu Chân nhíu mày: 【Lúc ta chạy tới, hắn đã chết rồi. Hơn nữa, hắn vẫn còn chưa phải là Luyện Thần Cảnh, Nguyên Thần không mạnh lắm, còn bị sát khí và huyết khí đánh vào, rất có khả năng đã biến mất luôn rồi.】
Chả lẽ, với năng lực của một thánh nữ Thiên Tông như nàng, một thi thể có còn sinh cơ hay không, nàng không nhìn ra được hay sao?
Kim Liên đạo trưởng im lặng một hồi lâu, mấy phút sau mới nhắn lại: 【Ta hiểu rồi. Ngươi không cần lo mảnh vỡ Địa Thư đâu. Hứa Thất An còn sống hay chết, ta sẽ tự mình đi nghiệm chứng.】
Lý Diệu Chân nhướng mày, Kim Liên đạo trưởng không tin lời nói của nàng. Nhưng nàng cũng không nói gì nữa, tin nàng đã truyền đi, tin hay không, là chuyện của đạo trưởng.
Nhưng mảnh vỡ Địa Thư là chí bảo của Địa Tông, Lý Diệu Chân cảm thấy Kim Liên đạo trưởng xử lý như thế này, có vẻ hơi cẩu thả.
Kết thúc che giấu, số một lập tức nhắn tin: 【Số hai, có phải án Vân Châu đã kết thúc rồi không?】
Lý Diệu Chân nhắn trả lời: 【Ngươi muốn biết tình huống cụ thể, có thể dùng tin tức đồng giá để trao đổi.】
【Số Một: Được, không thành vấn đề.】
【Số Hai: kẻ thật sự cấu kết với Vu Thần Giáo, nâng đỡ sơn phỉ là Bố Chánh Sứ Tống Trường Phụ, sau khi bị bại lộ, hắn phong tỏa thành Bạch Đế, triệu tập quân phản loạn vây giết Trương Tuần phủ, dù thất bại, nhưng Đả Canh Nhân cũng đã bị tổn thất thảm trọng.】
【Chúng ta. . . . Hứa Thất An mà chúng ta thường nhắc tới khi nói chuyện, hy sinh rồi.】 Nhưng cuối cùng nàng vẫn không công bố chuyện Hứa Thất An là số ba.
Số ba cũng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa... trong lòng Lý Diệu Chân thầm bổ sung thêm, cảm thấy có chút khổ sở.
Hứa Thất An hy sinh rồi?
Thành viên Thiên Địa hội phản ứng mạnh nhất với tin này là số sáu Hằng Viễn, thứ hai là số bốn, nhưng số bốn thuần túy chỉ là thấy tiếc cho một nhân tài.
Hằng Viễn hòa thượng thì khác, hắn lại lần nữa cảm nhận cảm giác bi thương như khi sư đệ Hằng Tuệ chết.
【Số Hai: Đầu mùa xuân năm sau, ta sẽ tới kinh thành. Số một, ta muốn biết tin tức về tất cả thế hệ trẻ của Nhân Tông.】
Số một không trả lời nàng.
... .
Vân Châu hiện giờ là một đống rối rắm, quan trường thành Bạch Đế bị rung chuyển mạnh, lòng người bàng hoàng.
Là Tuần phủ do triều đình cắt cử tới, Trương Tuần phủ không đi đâu được. Ông viết lại tất cả chuyện xảy ra ở Vân Châu thành chiết tử, báo về triều đình. Sau đó ở lại Vân Châu chủ trì đại cuộc, chờ triều đình chỉ thị, chờ Bố Chánh Sứ mới đến Vân Châu, đến lúc đó, ông mới có thể hồi kinh.
Khương Luật Trung và Dương Nghiên cũng ở lại Vân Châu trừ phiến loạn, đồng thời bảo vệ an toàn cho Trương Tuần phủ.
Nhưng thi thể của Hứa Thất An và ba ngân la thì được đưa về kinh thành, bọn họ là anh hùng, không thể để chôn xương nơi xứ lạ. Tuy tháng chạp trời đông giá rét, trong thời gian ngắn, thi thể sẽ không bị thối rữa, nhưng cũng không thể lâu dài ở lại Vân Châu.
Nhiệm vụ hộ tống thi thể bốn người hồi kinh được giao cho Mẫn Sơn Mẫn ngân la.
Ba người Lý Ngọc Xuân quyết định ở lại Vân Châu tham dự trừ phiến loạn, thu xếp mọi việc. Nói thật lòng, ba người không dám đưa thi thể Hứa Thất An hồi kinh, sợ phải đối mặt với người nhà của hắn.
Trương Tuần phủ chuẩn bị quan tài cho bốn Đả Canh Nhân hy sinh. Ông chắp tay thi lễ, rất lâu vẫn chưa đứng dậy.
Lúc phong quan, Trương Tuần phủ đặt bốn lá thư từ kinh thành gửi tới lên ngực Hứa Thất An.
... .
Ngày 2 tháng 2, ngày Xuân Tế.
Thế giới này không có mùa xuân, nhưng có một ngày lễ tương tự với tiết xuân, gọi là ngày xuân tế.
Vào ngày này, hoàng đế dẫn trăm quan đi tế thiên, cầu khấn năm nay mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, là ngày quan trọng nhất Đại Phụng.
Nhà nhà cũng sẽ tế thiên theo, mổ dê mổ trâu, dù người nào có bận rộn đến mấy, cũng sẽ trở về nhà vào ngày xuân tế, đoàn tụ với người thân.
Gió xuân lành lạnh, trên mặt sông lác đác có những miếng băng mỏng lờ lững, quan thuyền chậm rãi đi lên hướng bắc, lên đường hồi kinh.
Hứa Thất An tỉnh lại ngay ngày xuân tế.