Tối quá. . . . mình đang ở đâu. . . . mình là ai ?
Hắn mơ mơ màng màng, không nhớ được mình là ai, đang ở đâu.
Ô ô ô. . . . .
Tùng tùng tùng. . . . .
Hứa Thất An nghe thấy tiếng kèn lệnh, và tiếng trống. Sau đó, hắn nghe thấy nhiều âm thanh khác, tiếng la giết ồn ào vang dội, tiếng vó ngựa hỗn loạn, tiếng nổ, tiếng đao kiếm va chạm với nhau.
Đủ loại âm thanh đan xen vào nhau, tạo thành một bức tranh rõ ràng trong đầu Hứa Thất An.
Là chiến trường!
Hắn mới vừa nghĩ như vậy, bóng tối trước mắt liền bị bổ ra, ánh sáng rọi vào, cảnh tượng trước mặt quả nhiên là một mảnh chiến trường.
Quân sĩ đông nghìn nghịt ào ạt xông lên, như một bầy kiến đông lúc nhúc, võ phu cao phẩm trong đám đông đó tàn sát hàng loạt, như con người đạp vào ổ kiến.
Trong chiến trường này không chỉ có con người, mà còn có cự thú cao bằng hai tầng lầu, những con rắn to dài cả mấy chục thước, ác điểu to như cái mâm lượn vòng trên bầu trời. . . .
Có cao tăng ngồi xếp bằng trên bầu trời tụng kinh; có Man tộc cao to khí thế mạnh mẽ; có đại quân xác sống không sợ chết; có quân pháo binh xếp thành hàng; có kỵ binh cưỡi thú kiêu hùng dũng mãnh. . . . .
"Chiến trường gì đây? Hoành tráng quá, nhiều người chết quá." Hứa Thất An ngơ ngác nghĩ.
Mắt hắn lướt qua chiến trường, lướt qua đại quân xác sống, lướt qua đoàn quân pháo binh, nhìn về phía hậu phương của chiến trường, ở đó có một bầy thú bay đang bay trên bầu trời.
Một người mặc đồ xanh, đứng ngạo nghễ trên lưng con thú bay, tay chắp sau lưng, hờ hững quan sát cảnh giết chóc trên chiến trường.
"Ngụy Uyên? !"
Hứa Thất An giật mình, chợt nhớ ra mình là ai, cũng chỉ trong nháy mắt này, hình ảnh chiến trường tan vỡ, mắt hắn lại chìm vào trong bóng tối vô tận.
Hứa Thất An mở mắt ra, thứ nhìn thấy vẫn là bóng tối.
Móa nó, bực quá đi. . . . . Hắn không đứng dậy ngay, mà ngưng thần cảm nhận xung quanh. Hắn "nhìn thấy" bóng tối khoang thuyền, thấy năm cái quan tài sắp hàng chỉnh tề, thấy quan thuyền đang trôi chầm chậm, thấy dòng sông gợn sóng lăn tăn.
Đây là thần dị hắn có được sau khi bước vào Luyện Thần Cảnh.
Không biết những võ giả Luyện Thần Cảnh khác thì sao, nhưng tinh thần lực của Hứa Thất An ở mức độ nhất định, có thể nhìn thấy mọi vật thay cho đôi mắt của hắn.
Lỡ có ngày nào đó đôi mắt chó hợp kim của hắn có bị mù, hắn cũng không sợ.
"Giấc mơ mình mới vừa nhìn thấy. . . . Không, chắc không phải là mơ đâu, làm gì có giấc mơ nào rõ ràng tới vậy? Nào đại quân xác sống, nào cao tăng phật môn,. . . . Mình chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ đó, sao lại mơ thấy được?"
"Sao trong mơ lại nhìn thấy Ngụy Uyên? Trông ông ấy còn rất trẻ. . . . Ít nhất tóc mai hai bên chưa bị bạc, ba ba hồi trẻ đẹp trai ghê, đẹp trai như mình í. . . . ."
Hứa Thất An nằm trong quan tài, nhớ lại những thứ mình nhìn thấy trong mơ, khắp nơi đều là quân sĩ đông nghìn nghịt, lượng người tham chiến phải nói là khổng lồ.
Thế lực nhiều phe hỗn chiến với nhau.
Kết hợp với sự có mặt của Ngụy Uyên, và những sự tích, truyền thuyết của ông ta, Hứa Thất An đã có phần đoán ra đây hẳn là chiến dịch Sơn Hải Quan.
Chiến tích nổi danh nhất của Ngụy Uyên chính là chiến dịch Sơn Hải... Các nước hỗn chiến, quy mô khổng lồ, phù hợp một cách hoàn mỹ với chiến dịch Sơn Hải Quan mà sách sử ghi lại. . . . . chỉ là tại sao mình lại nằm mơ thấy chiến dịch Sơn Hải Quan? Nếu nhị thúc yếu gà của hắn sống sót được, hẳn nhất định là nằm giả chết trong đống thi thể. . . . . Hứa Thất An thầm nghĩ, đưa tay đẩy nắp quan tài ra.
Không khí mới mẻ tràn vào, hắn hít sâu, xoay mình ngồi dậy, trong khoang thuyền mờ tối vang lên một giọng nói kinh ngạc vui mừng:
"Ngươi tỉnh rồi."
Hứa Thất An kinh hãi run lên. Đến lúc này hắn mới nhìn thấy, cách hắn ba thước có một người mặc đồ trắng ngồi xếp bằng đưa lưng về phía hắn... Tốt lắm, biết ngay ai rồi, Dương Thiên Huyễn.
Con hàng này là kẻ duy nhất Hứa Thất An chỉ nhìn bóng lưng là nhận ra.
Hứa Thất An không đáp ngay, mà nghĩ ngợi mấy giây, mới lên tiếng: "Chúng ta đang ở đâu?"
Dương Thiên Huyễn trả lời rất nhanh, cho thấy tâm tình của hắn cực tốt: "Trên đường về kinh, à không, ở trên nước."
"Án Vân Châu kết thúc rồi?" Hứa Thất An vui mừng: "Ài, cuối cùng án cũng kết thúc, lão tử rốt cuộc không cần phải thức đêm chiến đấu nữa.
"Ta đã chết đi một lần, không biết Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu có đau lòng vì ta không, hay là đau lòng vì mất năm lần đi chơi miễn phí hơn. . . .
"Ài, cuối cùng vẫn không gạt đưa được Tô Tô về nhà. E là Lý Diệu Chân muốn chém chết ta luôn rồi ấy, may mà lão tử chết sớm một bước, nếu không thì lúng túng lắm. . . ."
Dương Thiên Huyễn kiên nhẫn nghe hắn tán dóc.
"Đúng rồi, sao ngươi cũng ở trên thuyền?" Hứa Thất An hỏi.
. . . . Dương Thiên Huyễn nghĩ nghĩ, nói: "Ta phụng lệnh sư tới Vân Châu làm việc, giờ làm xong rồi, đương nhiên là đi về, vừa vặn Đả Canh Nhân đưa thi thể các ngươi hồi kinh, ta bèn len lén leo lên đi ké.
"Sau đó, ta phát hiện những vết thương đao tên trên người ngươi đang tự chữa một cách kì dị, ta bèn nghĩ chắc là ngươi không chết. Đợi một tuần, hắc, thật đúng là sống lại thật."
Dương Thiên Huyễn nói giọng rất bình thản, nhưng cảm xúc thật sự trong lòng thì dao động cuồn cuộn, sau khi biết tin Hứa Thất An chết trận, hắn thầm nghĩ ‘thôi xong đời, về kinh chắc chắn sư phụ sẽ trấn áp mình ở Trích Tinh Lầu, cả đời không được thấy ánh mặt trời luôn’.
Sợ tới mức suýt nữa là bỏ trốn khỏi về sư môn.
Đồng thời cảm thấy rất đáng tiếc, lâu lắm rồi mới thấy một tên tiểu tử thú vị, sao hắn lại chết trận như thế, sao lại đi nghĩ quẩn, lấy cái sinh mạng mới hai mươi của mình đi đổi mạng cho một lão già làm gì.
Trương Tuần phủ là một lão già đã bước nửa bước vào quan tài rồi.
Thế là, hắn một đường theo đuôi, lẻn lên quan thuyền, mở quan tài của Hứa Thất An ra xem, không ngờ mình làm bậy bạ, lại vén được mây mù thấy trời xanh. Những vết thương trên người tiểu tử đang tự khôi phục một cách thần kì, nhịp tim đập dần dần hồi phục, chính là khí tượng phủ cực thái lai.
Vì vậy, Dương Thiên Huyễn liền vui vẻ canh giữ ở cạnh quan tài, không đi đâu hết.
Dĩ nhiên, những chuyện này không thể để cho Hứa Thất An biết.
. . . . . Hắn mở quan tài của mình? Nếu không làm sao biết thương thế của mình đang tự chữa trị. . . . . đang yên lành mở quan tài của mình làm gì. . . . . Luôn có cảm giác tên này có mục đích gì đó không thể cho người ta biết. . . . Hứa Thất An thầm nghĩ, ngoài mặt lại mỉm cười:
"Giám Chính đại nhân phái ngươi tới Vân Châu làm gì?"
Hắn mở miệng, cũng cùng lúc Dương Thiên Huyễn hỏi: "Sao ngươi chết mà sống lại được thế?"
Hỏi xong, hai người nhìn nhau, cùng im lặng.
Mấy giây sau, hai người chột dạ, lại cùng lúc ăn ý đổi chủ đề:
"Khí trời hôm nay không tệ."
"Gió hôm nay to ghê."
Hứa Thất An và Dương Thiên Huyễn lại trầm mặc.