TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 308: Thư hồi âm của lốp xe dự phòng (3)

Hoài Khánh và Thải Vi, hai ngươi rốt cuộc ai là phản đồ, bây giờ sẽ biết ngay.

"Hứa đồng la,

Hoàn cảnh Vân Châu phức tạp, nạn thổ phỉ đã có từ lâu, Tề đảng và Vu Thần Giáo đã âm thầm mưu đồ nhiều năm, chắc chắn đã tụ tập được thế lực không nhỏ ở Vân Châu.

"Nhớ làm việc phải cẩn thận, dù có Khương Luật Trung là võ phu Tứ phẩm đi cùng, thì cũng không phải lúc nào cũng an toàn. Nếu đã xác định được mục tiêu, nhất định phải lấy thế lôi đình tập nã hắn, không cho đối phương thời gian ứng phó.

"Ta đoán Ngụy Công đã có thầm bố trí, nhưng hơn phân nửa sẽ không va chạm với các ngươi, có lẽ Trương Tuần phủ biết chuyện này, cũng có thể là không biết. Tuy ngươi có khả năng phá án như thần, nhưng thực lực con người là có hạn, không được hành động một mình."

Là thư của Hoài Khánh.

Hứa Thất An khá là phức tạp, vừa thất vọng vừa vui vẻ. Thất vọng là vì muội muội ngốc manh mắt to không viết thư cho hắn, làm uổng phí tình cảm của hắn, đưa nàng vào phạm vi của mình, mà nàng lại tuyệt tình như vậy.

Vui là Hoài Khánh không phụ lòng hắn, trong lòng vẫn nhớ bản đồng la.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đối mặt kết cục thế này, Hứa Thất An vui buồn nửa nọ nửa kia.

"Hoài Khánh thật là đáng sợ, chỉ số thông minh không khỏi cao quá đi... Không, đây không chỉ là chỉ số thông minh, mà còn là khả năng phân tích thế cục, khả năng nắm vững lòng người. Ngay cả tâm tư của Ngụy Công mà nàng cũng đoán ra. . . . . Xong rồi, sau này mà có léng phéng rất dễ dàng bị bắt."

Hoài Khánh công chúa coi như là một nửa đệ tử của Ngụy Uyên, có bản lĩnh này không có gì là kỳ quái. . . . Hứa Thất An nheo mắt, đọc tiếp:

"Mấy hôm trước, Thải Vi tới cung uyển của ta dùng bữa, trong lúc tán gẫu có nói đến ngươi, nàng nói gần đây đang phiền não không biết phải hồi âm thư cho ngươi làm sao, vì nàng ấy học hành không tốt, sợ viết không hay làm ngươi chê cười.

"Nàng còn nói: Hứa Ninh Yến rất có lòng, từ Thanh Châu gởi một cánh sen đỏ cho ta, bảo ta và hồng liên đều sáng sủa rực rỡ như gió.

"Lúc Thải Vi nói chuyện ấy với Bổn cung, khóe mắt chân mày đều mang nụ cười. . . . . Ta bèn nói với Thải Vi: để bổn cung chấp bút viết thơ hồi âm dùm cho. Nàng vui vẻ đồng ý.

"A, Hứa đại nhân quả thật là phong lưu sảng khoái, tặng hoa cho cả hai người, cách giải thích cho mỗi người lại khác nhau, mà vẫn không hề sai lệch.

"Bổn cung bội phục." =))

... Hứa Thất An đờ đẫn nhìn lá thư.

"Ngươi sao thế?" Dương Thiên Huyễn hỏi.

"Lật xe. . . . ." mặt Hứa Thất An đỏ lên, xấu hổ muốn nhảy luôn xuống nước, lặn về thành Bạch Đế.

Con bà nó, quên mất Chử Thải Vi là loại thiếu nữ ngây thơ, lại có quan hệ rất thân với Hoài Khánh, là bạn tốt khuê mật của nhau, chia sẻ nhau chuyện như này không hề có một chướng ngại tâm lý nào cả.

Hoài Khánh vốn đã có thành kiến với mình, lúc mình rời kinh còn không chịu gặp mình, bây giờ còn thêm chuyện Thải Vi... Hoài Khánh nhất định là dán cho mình cái nhãn hiệu ‘nam nhân cặn bã’ rồi. Hứa Thất An ngượng ngùng mặt đỏ tới mang tai.

Hứa mỗ cũng là người có mặt mũi, ngươi làm thế này sao ta còn mặt mũi hồi kinh. . . . . A, nhưng ta đã chết rồi, thế thôi, không sao cả.

Đồng thời lại cảm thấy vui mừng, vì thư gửi Phiếu Phiếu, Phù Hương, Linh Nguyệt muội tử, Hoài Khánh không nhìn thấy.

Phù Hương với Linh Nguyệt thì không cần phải nói, vì họ không bao giờ xuất hiện cùng nơi với Hoài Khánh, Phiếu Phiếu tuy là muội muội của nàng, nhưng hai người thế như nước với lửa, không thể nào chia sẻ loại thư từ khuê phòng này với nàng.

Khoe khoang thì lại càng không có khả năng, Phiếu Phiếu dù ngây thơ nhưng kiêu ngạo, còn là công chúa hoàng gia, sẽ không ngu tới mức mang loại thông tin thế này đi nói khắp nơi.

May mà mình biết Chử Thải Vi là loại người đầu gỗ, không viết những lời tán tỉnh nàng ấy, mà chỉ kể những món ăn dọc đường thôi. . . . . chắc nhờ vậy, mà dù Hoài Khánh công chúa trong lòng không vui, nhưng vẫn viết thơ chỉ điểm cho ta. Dù gì thư ta viết cho nàng là dùng từ ngữ mang theo ẩn ý, còn viết cho Thải Vi chỉ là thư bình thường mà thôi.

Hắc hắc, không ngờ đúng không Hoài Khánh, ngươi tưởng ta ở tầng hai, nhưng kì thật, ta ở tầng năm lận đó!

"Thư của ai thế?"

Thấy Hứa Thất An rốt cuộc cũng xem xong, Dương Thiên Huyễn lại hỏi.

"Bằng hữu ở kinh thành." Hứa Thất An mặt không đổi sắc.

"Là bằng hữu tình cảm tốt mới đúng." Dương Thiên Huyễn nói.

Hứa Thất An lập tức cảnh giác: "Ngươi coi lén thư của ta?"

Dương Thiên Huyễn cười khẩy: "Dương Thiên Huyễn ta khinh thường làm chuyện như thế."

Dù sao cũng là Tứ phẩm Thuật sĩ. . . . . Hứa Thất An gật đầu: "Như đã từng nói, Thải Vi sư muội của ngươi thật đúng là đầu gỗ siêu cấp, lẽ ra tới tuổi này của nàng, đã phải biết thiếu nữ hoài xuân rồi mới đúng. Thế mà ta viết thư cho nàng, nàng còn. . . . ."

Hứa Thất An thở dài.

Dương Thiên Huyễn đồng tình: "Thải Vi sư muội đúng là trí tuệ mở mang hơi chậm, nhưng nàng chẳng qua chỉ coi đó là thư từ qua lại của bằng hữu bình thường, nên mới nói với Hoài Khánh công chúa. Chứ không phải là vô tình với ngươi, ít nhất trong lòng nàng, ngươi là một bằng hữu rất quan trọng."

Ánh mắt Hứa Thất An lập tức trở nên sắc bén: "Con bà nó, sao ngươi biết nàng nói với Hoài Khánh?"

"..." Dương Thiên Huyễn.

Bức Vương im lặng cả một hồi lâu không lên tiếng, biết mình đã tự làm lộ, nhất thời cảm nhận được cảm giác xấu hổ của Hứa Thất An mới vừa rồi.

Ngươi chẳng những đọc lén thư của ta, mà còn cất trở vào gắn lại như cũ. . . . .

"Được rồi, nể chuyện ngươi bắt Lương Hữu Bình giúp ta, ta không so đo với ngươi." Hứa Thất An khuyên bảo:

"Nhưng ngươi không được để lộ mấy lá thư này ra ngoài."

Việc đã đến nước này, Dương Thiên Huyễn xem cũng xem rồi, hắn cũng đâu thể làm thời gian quay ngược được, thôi thì giả bộ mình là người sảng khoái không chấp nhặt vậy.

Dương Thiên Huyễn sửng sốt: "Ta đâu có giúp các ngươi bắt Lương Hữu Bình."

Một cơn gió lạnh luồn qua khe hở sàn tàu thổi xuống, lùa vào cổ Hứa Thất An.

Hắn rùng mình, tóc gáy từ từ dựng lên, giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Ngươi nói gì?"

...

Mặt trời ngày đông treo cao, Nam Cung Thiến Nhu đánh xe tới ngoài hoàng cung.

Đậu xe lại, ném dây cương cho Vũ Lâm Vệ, khom người đặt thang gỗ nhỏ, mở cửa xe ra:

"Nghĩa phụ, đến rồi."

Ngụy Uyên mặc áo xanh sang trọng, bước xuống thang gỗ.

Hai người vào cung thành, đi tới ngự thư phòng.

"Nghĩa phụ, nghe nói sáng nay có thư gấp tám trăm dặm?" Nam Cung Thiến Nhu hỏi.

Cấp bậc truyền tin của Đại Phụng chia làm tin cấp báo ba trăm dặm, bốn trăm dặm, sáu trăm dặm, và cấp cao nhất là tám trăm dặm.

Trong đó tin cấp báo tám trăm dặm sẽ trực tiếp được đưa vào trong nội các, để nội các chuyển cho hoàng đế. Trước khi tới nội các, ngoài các dịch chốt truyền cho nhau để chuyển đi, thì không ai được chạm vào.

Nếu không sẽ bị coi là mưu nghịch.

Ngụy Uyên ngưng trọng gật đầu, tin tám trăm dặm vào cung không bao lâu, bệ hạ liền cho triệu tập hội nghị nhỏ trong ngự thư phòng.

Nên, tin tức trong tin tám trăm dặm đó nhất định là đại sự, chỉ là không biết là của châu nào.

"Thật là nhiều việc cùng một lúc!" Ngụy Uyên than nhẹ, dừng một chút, nói tiếp: "Bảo ngươi chuẩn bị tê giáp (giáp tê giác), tiến triển thế nào?"

"Tài liệu đã thu thập xong, chỉ còn chờ mang đi Ty Thiên Giám luyện chế." Giọng Nam Cung Thiến Nhu chua lè.

Tê giáp này là quà Ngụy Uyên muốn tặng cho Hứa Thất An. Tê giáp này đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm. Nếu còn nhờ thuật sư luyện kim và trận sư của Ty Thiên Giám hỗ trợ, luyện chế thành pháp khí.

Thì nó sẽ trở thành một món chí bảo phòng ngự vô song, dù có là võ giả Ngũ phẩm cũng khó mà công phá được.

Nam Cung Thiến Nhu biết ý của Ngụy Uyên, chính là bù đắp khuyết điểm cho Hứa Thất An, bảo vệ cái cây con chưa trưởng thành này.

Tới gần ngự thư phòng, Nam Cung Thiến Nhu bị cấm quân ngăn lại, Ngụy Uyên một mình đi tới trước.

Ngụy Uyên đi qua ngưỡng cửa, đi vào ngự thư phòng.

Ông quét mắt qua hai hàng quần thần, chân mày nhíu lại.

Chúng đại thần đều đã ở đó nhìn ông, ánh mắt khá tối tăm.

Nguyên Cảnh Đế cũng đang nhìn Ngụy Uyên, nhưng tâm tư của hoàng đế thâm trầm, mặt nhìn không ra vui giận.

"Bệ hạ." Ngụy Uyên chắp tay hành lễ, thản nhiên đứng vào hàng, đứng vào vị trí của mình.