Hơi lúng túng nha. . . . Ngay lúc Hứa Thất An suy nghĩ tiếp tục đổi chủ đề, nói qua đề tài khác, thì phát hiện trên ngực mình có nhét bốn lá thư.
Thư ai đây?
Khoang chứa quan tài rất tối, chỉ có vài ánh sáng yếu ớt từ boong thuyền chiếu qua khe hở lọt vào.
Sàn tàu hở nhiều thế này, thuyền này làm tốt ghê. . . . . Hứa Thất An thầm nghĩ, tiện tay mở thư ra, đọc dưới ánh sáng mờ mờ.
Hắn bây giờ có thể nhìn thấy vật trong đêm tối một cách rõ ràng, không chút khó khăn nào.
Bước vào Luyện Thần Cảnh, năng lực tất cả các bộ phận của cơ thể đều tăng lên thấy rõ.
"Đại ca:
Thư ca gửi về, nhà đã nhận được. Nương và cha rất vui, Linh Âm cũng rất vui vẻ, nhất là nương, không ngờ đại ca lại viết thơ cho người, nương vui tới mức vỗ bàn luôn. Biết đại ca ở ngoài đều bình an, ta cũng yên tâm."
Chữ viết quyên tú, là Linh Nguyệt muội tử viết cho hắn.
E là thẩm thẩm vỗ bàn mắng ta mới đúng ấy. . . . . Vậy ngươi có vui không, muội tử. . . . . trong đầu Hứa Thất An hiện lên gương mặt trái xoan thanh tú của Hứa Linh Nguyệt, dáng vẻ nàng hơi cúi đầu, thẹn thùng đáng yêu, không khỏi cong môi lên, đọc tiếp.
"Ngươi rời kinh không lâu, Linh Âm cũng được đưa tới thục đường đi học, mọi việc đều do Nhị ca lo liệu. Bây giờ, Linh Âm đã đọc được thuộc lòng chín chữ đầu tiên của Tam tự kinh, cha và nương lúc biết tin, mừng tới suýt chảy nước mắt."
Linh Âm mà thuộc được tới chín chữ? Hứa Thất An suýt nữa cũng mừng đến chảy nước mắt. =))
"Nhưng hình như Linh Âm bị người ta ăn hiếp. Nương mua cho nàng một cái vòng ngọc giá mười lượng, mới được mấy ngày đã chẳng thấy đâu nữa, mà cổ tay nàng có dấu máu bầm, rõ ràng là bị người ta mạnh tay cướp lấy.
"Linh Âm ngu ngốc lắm, hỏi nàng là ai làm, nàng không chịu nói, đầy vẻ không coi chuyện đó vào đâu. Có vẻ trong lòng Linh Âm, ngoài ăn, không có gì là quan trọng.
"Gần tới ngày xuân tế, hôm nào cha cũng về rất muộn, không thì trực luôn ở quân doanh, không có thời gian quản lý chuyện trong nhà. Nương không dám nói cho cha biết, mà tự đi tìm thục đường tiên sinh chất vấn, nhưng tiên sinh đưa đẩy, nói mình không biết, chắc là Linh Âm tự tháo ra vứt đi. Nương giận tới run người, nhưng mà không làm gì được.
"Nếu đại ca ở nhà, chắc chắn sẽ không xảy ra loại chuyện này. Nếu Nhị ca ở nhà, nhất định sẽ mắng cho tiên sinh đó không đất dung thân.
"Nhưng dạo này Nhị ca rất tức giận, nghe cha nói, huynh ấy bị nhốt ở ngoài gió rét cả nửa ngày, hôm sau về nhà lúc cầm tiền mang đi, không thèm nói với chúng ta một lời nào. Nhị ca nhỏ mọn thật, đại ca cũng đâu phải cố tình quên không viết thư cho huynh ấy, đại ca cũng là bận rộn mà."
Muội tử, Nhị Lang dầu gì cũng là thân ca ca của ngươi, ngươi làm thế này không chỉ là hướng cùi chỏ ra ngoài, mà còn hướng cả ngực vào chỗ ta nữa đó. . . . cứ tiếp tục giữ như thế nhé. . . . Hứa Thất An đọc tới đây, phải đưa tay lên bịt miệng, mới giúp mình không bật cười thành tiếng.
Tiếc thật, không được tận mắt nhìn thấy bộ dạng chật vật đó của Nhị Lang, kha kha kha. . . .
"Đúng rồi, nương nói ra xuân, sẽ đi tìm phu quân cho ta. Nương thật đáng ghét, sao nương không tự đi gả mình ấy. Linh Âm rất nhớ ngươi, hôm nào cũng la lối đòi đi tìm đại ca. Ta, ta. . . . cũng rất nhớ ngươi."
Nói ngu gì thế, làm sao thẩm thẩm tái giá được? Thẩm thẩm sinh là người của Hứa gia, chết là ma của Hứa gia ta. . . .. Ừ, đại ca cũng rất nhớ các ngươi.
Xem xong, Hứa Thất An hài lòng gấp thư lại, nhét lại vào trong bì thư.
Hắn liếc Dương Thiên Huyễn, con hàng này vẫn đưa lưng về phía hắn, an tĩnh như người gỗ.
"Ngươi nhìn ta làm gì, ta còn ở chỗ nào khác được?" Dương Thiên Huyễn tức giận.
Hứa Thất An không trả lời, cúi đầu mở lá thư thứ hai.
"Hứa lang:
Từ biệt với quân, đến nay đã hai tuần, nhớ chàng như ngọn lửa đốt lòng, bừng bừng nóng rực. Ta ở Giáo Phường Ty rất bình yên, chỉ có thường thích ngủ, ngủ dậy thì đi hái hoa mai, đi lòng vòng một chút. Ta có cất một vò rượu hoa mai, chờ quân trở về, cùng nâng ly cộng ẩm."
Đây là thư hồi âm của hoa khôi nương tử.
"Thỉnh thoảng cũng sẽ đi ra ngoài bồi khách uống mấy ly, nghe bọn họ nói chuyện linh tinh, thật ra là ta muốn nghe ngóng tin tức của ngươi, nhưng Vân Châu cách kinh thành cả vạn dặm, tin tức truyền không dễ.
"Đám nam nhân xấu kia, tự xưng là người có học, nhưng kì thực đa phần toàn là loại túi rượu túi cơm, tài hoa bình thường, không bì được một phần của Hứa lang. Ta luôn nghĩ, gặp được Hứa lang, chính là ân lớn nhất trời cao ban cho ta.
"Mấy hôm trước, nha hoàn mang tin về, nghe nói Hứa lang ở Thanh Châu mới làm một bài thơ, được Tử Dương cư sĩ kính như chí bảo, cho khắc lên bia, để cảnh báo thế nhân. Ta thật là thấy vinh dự thay, vô cùng vui vẻ.
"Hứa lang, đêm nào ta cũng nhớ ngươi, móng tay đã được chỉnh sửa đàng hoàng rồi."
Nhớ ta thì nhớ ta, đừng để dây ra đầy tay toàn là. . . . . Hứa Thất An cười hắc hắc, cẩn thận xếp lá thư lại, cất vào bì thư.
Hai lá thư cuối, hắn nhớ mình có tới ba cái vỏ xe dự phòng: Chử Thải Vi, Hoài Khánh, Lâm An.
Rõ ràng là ba người nha, à không, ba lá thư đi nha, sao chỉ trả về có hai lá?
Hứa Thất An có chút tức giận, bụng nghĩ là ai không viết thư hồi âm cho ta? Là do kỹ thuật nuôi dự phòng của ta chưa tốt, hay là vì cương xoa hải vương của ta cắm chưa chính xác?
Hắn chọn đại một lá, mở ra đọc:
"Cẩu nô tài:
Chừng nào án Vân Châu mới kết thúc? Không phải Bổn cung nhớ ngươi đâu, chẳng qua là cảm thấy sắp tới xuân tế rồi, rất nhiều thị vệ cũng được nghỉ hưu mộc về nhà rồi, bên người không còn mấy nô tài dùng được."
Mở màn câu nói đầu tiên là một hơi thở cao ngạo kiêu hãnh đập ngay vào mặt.
Công chúa điện hạ mà còn thiếu thị vệ hả.. . Ừ, Phiếu Phiếu còn nhớ hồi âm cho mình, không tệ không tệ. . . . . Hứa Thất An xem tiếp.
"Cờ năm quân ngươi phát minh cũng được bổn cung phát huy rồi này, ai cũng khen ta người đẹp mà còn thông minh tuyệt đỉnh, ngay cả Hoài Khánh đáng ghét cũng phải khâm phục ta, khen ta trong bụng là: ‘Lâm An, ngươi khôn khéo hơn xa ta, Hoài Khánh ta cam bái hạ phong.’
"Nhưng đương nhiên, loại chuyện này nàng nhất định sẽ không thừa nhận thành lời đâu, ta thuận miệng nói cho ngươi biết thôi, ngươi cũng đừng có ghi nhớ trong lòng, dù gì Hoài Khánh cũng là công chúa, da mặt mỏng.
"Bổn cung cũng không chiếm lợi không của ngươi. Hôm gần xuân tế, phụ hoàng có ban cho ta một ít vàng bạc ngọc khí, tơ lụa đồ trang sức. Chờ ngươi trở lại, tới kho phòng của Bổn cung mà chọn mấy món."
Ha ha ha, Lâm An nàng đúng là ngu ngốc, ta dụ nàng bảo nhị thúc vì lo cho ta học võ, mà mắc nợ khắp nơi, cuộc sống khó khăn, mà nàng lại đi tưởng thật, tìm cách tặng bạc cho ta, ngây thơ muốn chết... . cứ tiếp tục giữ như thế nhé.
Hứa Thất An cười vui vẻ.
"Mà chuyện bột nêm là sao, không phải do ngươi phát minh hả? Tại sao bên ngoài đều đồn là do Chử Thải Vi Ty Thiên Giám phát minh ra? Bổn cung tức muốn chết, liền chạy tới Ty Thiên Giám làm ầm một trận.
"Đám áo trắng của Ty Thiên Giám không dám làm gì ta, bèn chạy đi méc phụ hoàng. Bổn cung bị phụ hoàng mắng cho một trận. Chờ ngươi trở lại, Bổn cung sẽ dẫn ngươi đi lấy lại công đạo."
Ách. . . . . Thật ra thì bột nêm thật đúng là do Thải Vi làm ra, ta chẳng qua chỉ là cung cấp ý tưởng mà thôi. Ừm, Thải Vi là muốn dùng bột nêm để nâng phẩm cấp luyện kim thuật, cái này nàng ấy đã nói với ta rồi.
Hứa Thất An thấy hơi cảm động, Phiếu Phiếu bao che người của mình ghê.
Hắn nhét lá thư của Lâm An vào lại trong bao, hít sâu, mở lá thư cuối cùng ra.