TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 310: Tiền tử tuất (2)

Nhưng, đối với chuyện cấp cho tước vị, thì Nguyên Cảnh Đế đồng ý. Vì Hứa Thất An quả thật là lập được công lớn, phong tước sẽ thể hiện sự thưởng phạt phân minh của ông ta.

Nguyên Cảnh Đế có sự vị tha rất lớn đối với người chết.

Nhưng nếu phần lớn bề tôi đều không đồng ý, thì Nguyên Cảnh Đế cũng sẽ không giữ vững ý kiến của mình.

Nguyên Cảnh Đế đang định tuyên bố kết thúc buổi họp, bác bỏ đề nghị của Trương Hành Anh, thì nhìn thấy Ngụy Uyên bước ra khỏi hàng.

Đại hoạn quan đi thẳng tới chỗ Lễ bộ Thị lang, giơ tay lên, "Bốp!".

Tiếng bạt tai vang dội vang khắp ngự thư phòng, trong nháy mắt áp đảo tất cả âm thanh tranh chấp của các quần thần, ai nấy đều kinh ngạc nhìn ông.

"Bốp!"

Đại Lý tự khanh cũng bị tát cho một cái, lảo đảo ngã nhào, phát quan rơi xuống, tóc tai bù xù.

"Ồ… "

Ánh mắt kinh ngạc biến thành ồn ào náo động, ngự thư phòng nổ tung nồi.

Trong lịch sử Đại Phụng, đại thần có tính nóng ra tay đánh nhau ở trong triều có không ít, huống chi nơi này là ngự thư phòng.

Nhưng kẻ đánh người là Ngụy Uyên! Chuyện này quá hoang đường ly kỳ.

Trong lòng các quần thần, Ngụy Uyên lấy thân là hoạn quan chấp chưởng Đả Canh Nhân nha môn, Đô sát viện, chức quyền cao, nhãn dán trên người bao gồm: Âm hiểm xảo trá, phúc hắc ác độc, xảo trá thâm trầm, thiện mưu vân vân rất nhiều.

Nhưng tuyệt đối không có mấy từ "Xung động lỗ mãng", một tính cách dễ làm mình chết như vậy, sẽ rất sớm bị người ta chơi chết.

Ngụy Uyên lại có âm mưu gì đây? Cố ý ư?

Chư công trong triều còn đang suy nghĩ, Cấp Sự Trung chuyên nghề dùng miệng hại người không cần suy nghĩ nhiều như vậy, các Tả Cấp Sự Trung của sáu bộ đều vội vàng vọt ra, hô lớn:

"Bệ hạ, Ngụy Uyên đánh người ngay trên đường, mắt không bệ hạ, mắt không vương pháp, thỉnh bệ hạ hạ chỉ, chém người này."

Cấp Sự Trung không cần suy nghĩ nhiều, cứ túm được cái đuôi là ô kê.

Không ít đại thần lao nhao tán thành.

Ngụy Uyên lại chẳng thèm để ý, chắp tay, trầm giọng: "Bệ hạ, chuyện Tề đảng chưa kết thúc, Công bộ Thượng thư tuy đã xử trí, nhưng đồng đảng thì vẫn còn ẩn núp trong triều đình. Trong án Tang Bạc, Lễ bộ Thượng thư cấu kết Yêu tộc, đồng đảng cũng vẫn còn tồn tại chưa diệt.

"Vừa lúc đang kinh sát, vi thần đề nghị, hoãn điều tra thực tế, đợi tất cả lộ chân tướng rồi, mới quyết định tiếp."

Cái gì thế?

Chúng thần cả kinh, nhìn Ngụy Uyên không tin nổi, ý trong ý ngoài lời, rõ ràng là muốn trì hoãn kinh sát, hắn còn muốn làm cái gì? !

Từ đầu năm tới giờ, quan trường kinh thành nghe tiếng gió đều núp xuống, thận trọng quan sát, kết hợp với các vụ lục đục với nhau trong suốt năm trước, người nào người nấy đã mệt tới mức không chịu nổi.

Cho dù là những kẻ âm mưu hiếu chiến nhất, cũng muốn kinh sát kết thúc nhanh nhanh, nghỉ ngơi lấy sức.

Sao Ngụy Uyên lại lôi nó ra, muốn kéo dài nữa?

Ông ta… điên rồi sao?

Ngay cả Thủ phụ Vương Trinh Văn cũng không nhịn được nghiêng đầu, ngạc nhiên dò xét Ngụy Uyên. Ngụy thanh y mặt không cảm xúc, chẳng khác gì lúc bình thường.

Là đối thủ lâu năm, vậy mà Vương Thủ phụ phát hiện mình lúc này lại không đoán ra được dụng ý của Ngụy Uyên.

Tức giận nhất thời?

Không, Ngụy Uyên không có cái khả năng ấy. vậy thì, cơn giận đó là từ đâu tới?

Nguyên Cảnh Đế nhìn Ngụy Uyên chằm chằm, nhìn một lúc, thì liền hiểu ra. Rõ ràng đồng la tên Hứa Thất An kia, có một vị trí không bình thường trong lòng Ngụy Uyên.

Ông ta đè tay xuống, để chúng thần im lặng lại, chậm rãi nói: "Một vụ án rắc rồi phức tạp khó khăn như vậy, mà Hứa Thất An chỉ trong một tháng đã phá được, thật là có khả năng thần kì.

"Nhân tài như vậy hy sinh vì nhiệm vụ, là tổn thất của triều đình. Làm theo sở tấu của Trương Hành Anh đi.

"Ngụy Uyên tại đường đánh mệnh quan triều đình, mắt không pháp kỷ, phạt bổng một năm. Còn chuyện kinh sát, y theo tổ chế, không cần sửa đổi."

Chúng thần không chút bất ngờ với quyết định xử phạt hời hợt của Nguyên Cảnh Đế, dù trong lòng thất vọng, nhưng cũng biết loại chuyện này chưa đủ để đẩy ngã đại hoạn quan.

Với tầm quan trọng của Ngụy Uyên, khả năng bệ hạ bênh vực ông ta là cực cao, đánh mệnh quan triều đình một hai cái, bị chút xử phạt đã là cực hạn rồi.

Nhưng chuyện làm bọn họ kinh ngạc là, Ngụy Uyên lại không quấn chặt chuyện đòi kinh sát nữa, bây giờ lại im lặng không nói gì.

Làm quần thần nhận ra, cái gọi là hoãn kinh sát, chỉ là Ngụy Uyên mượn cớ để hả giận mà thôi.

So với quyết định xử phạt không nhẹ không nặng kia, thì nguyên nhân khiến Ngụy Uyên thất thố mới là thứ làm các quần thần để ý. Thì ra Ngụy Yên không phải là người không có sơ hở nào, thì ra cũng có thứ làm ông ta để ý, làm ông ta thất thố!

Sau đó, chuyện phong tước cho Hứa Thất An lại mở ra một cuộc thảo luận đa phe kịch liệt.

Sau một phen cãi vã, Hứa Thất An được quyết định ban cho tước là: Trường nhạc huyền tử.

Tử tước!

Một tước vị không được cha truyền con nối.

Tiểu triều kết thúc, chư thần tản đi, Ngụy Uyên không nói một lời đi ra. Không biết có phải cố ý hay không, mà ông bước đi rất nhanh, không để cho quần thần kịp nhìn thấy nét mặt của mình.

"Nghĩa phụ."

Nam Cung Thiến Nhu chào đón, đang định hỏi nội dung của tiểu triều, nội dung của tin tức tám trăm dặm, thì ngẩn ra.

Mặt Ngụy Uyên rõ ràng không lộ vẻ gì, nhưng người ta lại nhìn thấy rất rõ sự bi thương trên khuôn mặt ấy, trong đôi mắt đầy tang thương năm tháng có một sự tiêu điều rất sâu.

Không một lời chào hỏi, ngay cả gật đầu cũng không, Ngụy Uyên trầm mặc đi tới, trầm mặc đi ngang qua người Nam Cung Thiến Nhu, trầm mặc tiếp tục đi tới trước.

Vạt áo xanh khẽ bay bay, bóng lưng tiêu điều cô tịch.

Chuyện gì vậy? Nam Cung Thiến Nhu sửng sốt, liếc các quần thần đi đằng sau, không nhịn được nghĩ tới vài khả năng, sải chân đuổi theo Ngụy Uyên.

Bánh xe lăn tròn. Suốt đường trở về Đả Canh Nhân nha môn, Nam Cung Thiến Nhu luôn cố kiềm nén, khi về tới gần nha môn, cuối cùng mới lên tiếng hỏi:

"Nghĩa phụ, chuyện gì thế?"

Trong buồng xe, giọng trầm khàn của Ngụy Uyên vọng ra: "Hứa Thất An đã hy sinh vì nhiệm vụ."

Nam Cung Thiến Nhu khựng lại.

Hắn nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát buồng xe, dù đã được cửa xe che chắn, hắn vẫn vô thức làm rất chậm, sợ bị Ngụy Uyên phát hiện.

Cả Đả Canh Nhân nha môn đều biết Ngụy Công coi trọng Hứa Thất An, nhưng chỉ có Nam Cung Thiến Nhu và Dương Nghiên biết, đó không chỉ là coi trọng, nghĩa phụ ôm một kỳ vọng cực lớn đối với Hứa Thất An, như thợ điêu khắc phát hiện ra một khối ngọc thô hoàn mỹ chưa mài dũa.

Yêu thích không buông tay, lúc nào cũng tâm niệm phải mài dũa hắn thành khối ngọc vô song nhất trên đời, ngày ngọc thành, sẽ làm khiếp sợ cả thiên hạ.

Dù không nói ra thành lời, nhưng trong lòng Nam Cung Thiến Nhu hiểu rõ, sự mong đợi và coi trọng đó, còn hơn cả người nghĩa tử là hắn rất rất nhiều.

Bây giờ Hứa Thất An hy sinh vì nhiệm vụ, hắn có thể hiểu được tâm tình của nghĩa phụ. Nam Cung Thiến Nhu thầm than trong lòng.

Hắn cứ tưởng mình sẽ thấy vui, vì sự xuất hiện của Hứa Thất An đã làm hắn ghen tị, làm hắn cảm thấy không công bằng, hắn đã rất nhiều lần nghĩ, nếu tên kia chưa từng xuất hiện thì tốt biết mấy.

Người nghĩa phụ chú ý nhất vẫn sẽ là ta.

Nhưng bây giờ nghe thấy tin Hứa Thất An hy sinh, Nam Cung Thiến Nhu lại không hề thấy vui chút nào, ngược lại còn thấy buồn bã mất mát.

Dây cương trong tay chợt rơi ra khỏi tay. Nam Cung Thiến Nhu giật mình nhìn lại, mới biết dây cương hắn cầm trong lòng bàn tay đã bị hắn chấn vỡ vụn từ lúc nào.