Trở lại nha môn, Nam Cung Thiến Nhu theo Ngụy Uyên vào Chính Khí Lầu, leo lên tầng bảy, Ngụy Uyên dừng lại ở cửa phòng trà, nói khẽ:
"Ngươi đi xuống đi, ta muốn ở một mình một lúc."
Nam Cung Thiến Nhu muốn nói lại thôi, khom người đi ra, nhưng không rời đi luôn, mà đứng ở bên ngoài phòng trà.
Trong phòng trà yên tĩnh, ánh nắng sau giờ trưa chiếu vào trong phòng sáng ngời.
Ngụy Uyên theo bình thường lật công văn ra xem, cứ như không có chuyện gì xảy ra cả, ông vẫn là đại hoạn quan giận vui cũng không lộ ra ngoài mặt.
Mặt trời dần dần chuyển về tây, ánh mặt trời hoàng hôn chuyển dần thành màu đỏ cam, chiếu vào đám mây như thiêu như đốt.
Công văn trong tay Ngụy Uyên chưa hề lật một trang nào, ông đã ngồi trơ ra như thế suốt hai canh giờ rưỡi.
Khép công văn lại, Ngụy Uyên day mi tâm, gọi: "Thiến Nhu."
"Nghĩa phụ!" Nam Cung Thiến Nhu nghe tiếng đi vào, gương mặt xinh đẹp đầy lo âu.
"Triệu tập tất cả kim la trong nha môn." Ngụy Uyên nói.
Nam Cung Thiến Nhu đi ra, không lâu sau, dẫn sáu kim la trở lại.
Ngụy Uyên đứng chắp tay sau lưng trong phòng trà, lặng lẽ dò xét các kim la.
"Ngụy Công." Các kim la ôm quyền.
Ngụy Uyên khẽ vuốt cằm, chậm rãi nói: "Truyền lệnh cho tất cả ám tử bên ngoài, tập trung vào các nước đông bắc. Đến trước đầu hè, bổn tọa phải lấy được bản đồ phòng bố hướng tây nam của Vu Thần Giáo, với bất cứ giá nào."
Kim la Trương Khai Thái kinh hãi: "Ngụy Công!"
Những kim la khác cũng giật mình tương tự.
Giọng Ngụy Uyên nhàn nhạt: "Sau mùa thu, bổn tọa muốn đánh Vu Thần Giáo."
Quả nhiên! Các kim la thận trọng quan sát Ngụy Uyên, cuối cùng cũng nhận ra đại hoạn quan có phần không đúng. Trước kia Ngụy Công luôn mang tư thái siêu việt, nắm vững mọi thứ trong tay, luôn điềm tĩnh khôn ngoan tương xứng với địa vị của mình.
Nhưng hôm nay, Ngụy Công lại có điểm khác. Trong đôi mắt đầy tang thương kia cháy rực sự sắc bén và ý chí chiến đấu.
Ý chí chiến đấu và quyết tâm này, họ chỉ nhìn thấy hồi chiến dịch Sơn Hải Quan năm đó.
Các kim la đồng loạt cúi đầu, trả lời vô cùng chỉnh tề: "Cẩn tuân quân mạng."
Các kim la cáo lui, rời khỏi Chính Khí Lầu, một kim la cau mày: "Chỉ sợ triều đình sẽ không cho mở chiến tranh."
Nam Cung Thiến Nhu cười nhạt, triều đình không khai mào, nhưng Vu Thần Giáo và các nước đông bắc thì sẽ làm. Chỉ cần khéo léo truyền tin tức cơ mật qua đường dây bí mật sang đó, sợ gì Vu Thần Giáo không mắc câu.
Đến khi biên giới bị xâm phạm, quấy nhiễu, bệ hạ và chư công sẽ không thể làm như không thấy được nữa.
Với thủ đoạn của nghĩa phụ, muốn đánh Vu Thần Giáo, vấn đề chỉ là ông có muốn đánh hay không, chứ không phải là bệ hạ có muốn đánh hay không.
Trương Khai Thái nhìn Nam Cung Thiến Nhu, cau mày: "Hôm nay trên triều có chuyện gì đó phải không? Thấy Ngụy Công có chút khác thường."
Nam Cung Thiến Nhu gật đầu: "Sáng nay có tin gấp tám trăm dặm, Vân Châu Trương Hành Anh đưa tin về. Như nghĩa phụ đoán, Vân Châu quả nhiên phản bội."
Dừng một chút, hắn quét mắt qua chúng kim la, giọng vô thức trầm xuống: "Hứa Thất An hy sinh vì nhiệm vụ."
Chúng kim la cùng ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía Chính Khí Lầu.
Lúc này, Hứa Thất An vẫn còn lênh đênh trên mặt nước.
Người bắt Lương Hữu Bình không phải Bức Vương? !
Hứa Thất An sợ hãi không tả nổi, giống như sau khi selfie mình trong một ngôi nhà hoang, đến khi về nhà rửa hình ra, mới thấy sau lưng mình có một nữ quỷ mặc đồ trắng tóc tai bù xù!
Cảm giác sợ hãi đó, làm người ta lạnh buốt cả sống lưng, da đầu tê dại.
"Lương Hữu Bình thật sự không phải là do ngươi bắt?" Hứa Thất An muốn chứng thực.
"Dương Thiên Huyễn ta chưa từng nói dối." Bức Vương nhàn nhạt đáp.
Nhiệm vụ sư phụ giao cho hắn là âm thầm trông chừng Hứa Thất An, dù Bức Vương không biết tại sao sư phụ ra lệnh như vậy, nhưng trước giờ hắn là một đệ tử luôn tuân theo quy củ.
Làm việc rất đáng tin!
Đã đồng ý trông chừng Hứa Thất An, thì tuyệt đối không làm chuyện khác.
Án Vân Châu chả liên quan gì tới hắn, có phá được án hay không, là chuyện của Tuần phủ. Sau đó, vì Hứa Thất An tự chui đầu vào lưới, hắn mới không thể không ra mặt để cứu, làm lộ mình ra.
Cút đi, mới vừa rồi ngươi còn gạt ta nói là không coi lén thư của ta. Nếu không phải hiện giờ đang lo lắng không vui, Hứa Thất An đã vả sưng mặt Bức Vương lên rồi.
Lương Hữu Bình không phải Dương Thiên Huyễn bắt? Nếu vậy, có phải nên điều tra lại toàn bộ vụ án hay không? Kẻ đứng phía sau có khi không phải là Tống Trường Phụ, mà là một người khác, ví dụ như Dương Xuyên Nam?
Án Vân Châu, ban đầu vốn chỉ là ám tử Chu Mân tra ra Dương Xuyên Nam biển thủ quân nhu, nâng đỡ sơn phỉ, sau đó bị hắn đánh bậy đánh bạ, phát hiện Tề đảng và Vu Thần Giáo cấu kết với nhau, mới dẫn tới việc Tuần phủ tới Vân Châu tra án.
Chân tướng thật sự của vụ án không phải là thế này đó chứ:
Dương Xuyên Nam phát hiện kế hoạch của mình bị ám tử Đả Canh Nhân đưa ra ánh sáng, nên nhờ mộng vu giết Chu Mân diệt khẩu, đồng thời phá giải ám hiệu, tìm ra tội chứng, sau đó bày ra khổ nhục kế, điểm mấu chốt chính là Lương Hữu Bình.
Vốn dĩ, hắn định để Lương Hữu Bình ở lại cửa hàng thịt chó để chờ mình, sau đó dùng Lý Diệu Chân phá vỡ thân phận của Lương Hữu Bình, làm mình chú ý. Tiếp theo, cho người mang Lương Hữu Bình tới cho Trương Tuần phủ, lợi dụng chuyện này để xoay ngược tình thế, khiến bọn họ tin rằng kẻ đứng phía sau là Tống Trường Phụ, còn hắn thì ung dung thoát thân?
Lương Hữu Bình lúc ấy quả thật bị che giấu khí số, Vọng Khí Thuật của Ty Thiên Giám không nhìn ra được hắn có nói dối hay không.
Hứa Thất An nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó tự phủ định suy đoán này của mình, có ba lý do:
Một, không cần phải phiền hà, tốn công tốn sức làm cho vụ án trở nên phức tạp như vậy, như thế sẽ chỉ khiến dễ lộ ra nhiều sơ hở hơn. Án càng đơn giản thì càng khó phá. Có câu là ‘vụ khí càng quái, chết càng nhanh’. Vụ án này cũng cùng đạo lý đó.
Dương Xuyên Nam chỉ cần hủy diệt chứng cớ, thì cho dù mọi người đều cảm thấy là hắn làm, nhưng Trương Tuần phủ không tìm ra chứng cớ, thì cũng không làm gì được một Nhị phẩm Đô Chỉ Huy Sứ.
Đây là cách ổn thỏa nhất.
Hai, đám người Trương Tuần phủ, kể cả Hứa Thất An, sở dĩ tin tưởng Lương Hữu Bình, chủ yếu là vì họ đều cho rằng người ra tay hỗ trợ là Dương Thiên Huyễn.
Hồi tưởng lại vụ án, lúc Lương Hữu Bình bị đưa đến dịch trạm, mấy người Trương Tuần phủ đều nửa tin nửa ngờ với lời khai của Lương Hữu Bình. Lúc ấy, Trương Tuần phủ còn định cho tập nã Tống Trường Phụ, hoàn toàn đối lập với lời khai của Lương Hữu Bình.
Kết quả Tống Trường Phụ "Sợ tội tự sát", ngay sau đó quân đội khắp Vân Châu phản bội. Các sự kiện nối tiếp nhau rất chặt chẽ, cơ bản không thời gian đi thẩm tra chân tướng của vụ án.
Mãi đến khi Dương Thiên Huyễn xuất hiện, mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra, cho rằng thì ra Thuật sĩ đó là Dương Thiên Huyễn, hợp tình hợp lý.
Vì vậy việc Lương Hữu Bình "Tự chui đầu vào lưới", liền có một giải thích hợp lý.
Sau khi Dương Thiên Huyễn giúp Khương Luật Trung đánh chết mộng vu, thì lập tức rời đi, nên thẩm tra sau đó không thể tiến hành được.
Hứa Thất An đưa điều này ra làm lý do, là vì Dương Xuyên Nam không thể nào biết việc Dương Thiên Huyễn tới Vân Châu. Như vậy Thuật sĩ xuất hiện một cách quỷ dị kia là một điểm khả nghi không thể nào giải thích được với mấy người Trương Tuần phủ.
Dù sau đó, hắn có thể phản bội tiêu diệt Trương Tuần phủ, nhưng nếu chỉ cần giết mấy người Trương Tuần phủ, thì đâu cần làm màu mè hoa hẹ như thế?
Ngược lại, giải thích về mộng vu mới là hợp lý. Hắn sở dĩ ẩn nhẫn, là vì muốn đẩy Dương Xuyên Nam ra làm kẻ thế tội, đến khi chuyện bị lộ, mới không thể không thực hiện kế hoạch cuối —— giết người diệt khẩu.
Ba, nếu Dương Xuyên Nam là kẻ đứng phía sau, vậy thì những kẻ cùng phản nghịch theo hắn đã sớm khai hắn ra rồi. Chả lẽ đám nghịch đảng trong quan trường Vân Châu đó không biết lão đại mình đi theo là ai hay sao?
Đây là tạo phản, chứ không phải kéo bè kéo lũ đi lăn lộn xã hội.