TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 314: Quà của Giám Chính (2)

Đang giữa trưa, mà bầu trời tối sầm, gió lạnh gào thét, ngay sau đó, tuyết rơi xuống liên miên như lông ngỗng.

Đây là trận tuyết đầu tiên sau xuân tế, tuyết rơi khá nhiều. Không lâu lắm, tuyết đã phủ các nóc nhà, các ngọn cây, đường sá, cả thế giới phủ thêm một lớp màng trắng mỏng.

Hoàng cung, Ngự Hoa Viên.

Thái tử mời Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, Lục hoàng tử, và ba công chúa tới Thanh Cực Đình thưởng tuyết.

Lửa than hừng hực, trên bàn dài bày rượu và thức ăn ngon, Thái tử uống một hớp rượu, cười:

"Năm ngoái đã có một trận tuyết, cứ tưởng muốn lại thấy tuyết phải đợi đến cuối năm. Không ngờ xuân tế vừa qua đã lại có tuyết rồi."

Tam công chúa cười: "Nghe Thuật sĩ chế định hoàng lịch của Ty Thiên Giám nói, trước đầu xuân tuyết rơi càng nhiều thì mùa màng sau thu càng tốt, không biết có thật không. Tuy trận tuyết này là sau xuân tế, nhưng dầu gì cũng kịp trước đầu xuân."

Thái tử cười gật đầu, quay qua nhìn Tứ hoàng tử, hỏi: "Hoài Khánh dạo này có chuyện gì vậy? Cả ngày trong tẩm cung không ra, phái người tìm nàng đi ra uống rượu, nàng cũng bảo người khó chịu không đi."

Tứ hoàng tử buồn bực lắc đầu: "Không biết."

Đã một thời gian Hoài Khánh không xuất hiện, thường thì thỉnh thoảng sẽ tụ tập với các hoàng huynh hoàng muội, nhưng dạo gần đây thì đóng cửa luôn, không tiếp khách.

Tứ hoàng tử với Hoài Khánh tuy là cùng một nương sinh ra, nhưng với tính tình của Hoài Khánh, có là thân huynh muội cũng không có gì khác biệt.

Hừm, nhất định là bị ánh sáng của mình chiếu sáng tới mức không còn mặt mũi gặp ai rồi! Lâm An uống rượu, kiêu ngạo nghĩ.

Khi cờ ca rô được lưu truyền rộng rãi, tên tuổi của Lâm An nàng cũng gây chấn động kinh thành. Cho nên, dưới ánh sáng hiển hách của Bổn công chúa, Hoài Khánh hèn mọn đương nhiên chỉ còn cách rúc trong nhà không dám ra cửa.

Nghĩ tới đây, Lâm An lại vui vẻ uống thêm mấy hớp, ánh nắng đỏ rực lặng lẽ leo lên khuôn mặt đầy đặn trơn mịn của nàng, đôi mắt hoa đào trở nên mê ly.

Các hoàng tử không nhịn được đều nhìn thêm mấy lần, có một muội muội tài sắc vẹn toàn là một chuyện rất cảnh đẹp ý vui.

Ừm, chữ ‘tài’ thì còn phải đợi, nhưng sắc đẹp tuyệt luân thì vô cùng xứng đáng.

Trong lòng Hứa Thất An, Phiếu Phiếu ngoài mang hình tượng nữ vương chơi đêm, còn là loại nữ sinh vô cùng đẹp nhưng thành tích học tập lại rất tàn.

Là cái loại nữ sinh học dốt mỗi khi phải làm bài đều sẽ mặt mày ủ dột, không ngừng gãi đầu.

Nhưng vì quá đẹp, nên vẫn được nam sinh theo đuổi, bị nữ sinh trong lớp ganh ghét, cố tình nói xấu.

Còn Hoài Khánh là loại nữ sinh học giỏi cao ngạo lạnh lùng, nhưng vì tính tình quá coi thường người khác, nên cũng không được nữ sinh thích, mà cũng bị ghen tị: ‘xì, có cái gì đặc biệt hơn người!’

Điểm khác biệt duy nhất giữa nữ sinh học giỏi cao ngạo lạnh lùng và nữ sinh học dốt xinh đẹp là: Nữ sinh học giỏi có thể chơi chết đám nữ sinh trong lớp, trong khi nữ sinh học dốt chỉ có thể giận dữ cong mỏ lên thôi.

"Tuyết này là điềm lành, các ngươi có biết hôm qua có văn thư tám trăm dặm không?" Thái tử bắt đầu mở đề tài.

"Chuyện Trương Hành Anh bình định phản loạn Vân Châu phải không?" Tứ hoàng tử hỏi.

Thái tử gật đầu: "Tề đảng Công bộ Thượng thư cấu kết Vu Thần Giáo, huấn luyện thế lực ở Vân Châu, tâm bất chính đáng giết. May mà Trương Tuần phủ năng lực xuất chúng, đoán ra được âm mưu, tiêu diệt nghịch đảng."

Dừng một chút, Thái tử nhìn bào muội Lâm An: "Án này Hứa Thất An có công rất lớn, được thụy danh hào Trường Nhạc Huyền Tử, là người danh xứng với thực."

"Đó là đương nhiên, Hứa Thất An là người của ta mà."

Nghe Thái tử ca ca khen Hứa Thất An, Lâm An rất vui, theo bản năng định lấy le một chút, nhưng nghe xong nửa câu sau, thì ngẩn ra.

"Thái tử ca ca, ngươi nói cái gì?"

Gương mặt quyến rũ khựng lại, nụ cười ngọt ngào cứng đờ, đôi mắt hoa đào mở to, ánh mắt trống rỗng, nhìn Thái tử chằm chằm.

"Ồ, ngươi còn chưa biết hả?" Tứ hoàng tử thở dài:

"Đồng la Hứa Thất An đó đã hy sinh vì nhiệm vụ, đáng tiếc, đáng tiếc."

Xoảng, ly rượu rơi xuống đất vỡ tan.

Mọi người đều quay qua nhìn Lâm An.

Lâm An không nhận ra mình thất thố, bàn tay trắng muốt túm lấy tay áo của thái tử, giọng run rẩy: "Thái tử ca ca, ngươi đừng nói đùa như thế!"

Mắt nàng xuất hiện một màng nước trong veo, dáng vẻ cầu khẩn đầy đáng thương.

Thái tử sửng sốt, mặt mày chợt trầm hẳn xuống, hất tay Lâm An ra, trầm giọng: "Chuyện này là thật, phụ hoàng đã viết chỉ xong, chờ thi thể của đồng la chở về tới kinh thành, sẽ ban chỉ thụy phong.

"Lâm An, chú ý thân phận của ngươi."

Đường đường là công chúa Đại Phụng, lại vì một cấp dưới hy sinh vì nhiệm vụ mà thất thố như vậy, Thái tử tạm cho rằng Lâm An chỉ là đa sầu đa cảm, không muốn nghĩ sâu thêm.

Lâm An yên lặng rút tay về, không nói gì nữa, đứng dậy, đi vào trong màn tuyết rơi dày.

"Lâm An, Lâm An!" Thái tử đuổi theo, đứng bên đình, gọi theo bóng nàng.

Nhưng bộ áo đỏ đó vẫn im lặng đi tới trước, bông tuyết thi nhau rơi, rơi xuống đậu lên tóc nàng.

Thái tử nghiêng đầu gầm lên với cung nữ thiếp thân của Lâm An: "Còn không mau đi che dù cho công chúa!"

Cung nữ vừa lúc cầm dù lên, định đuổi theo, nghe vậy dừng lại, nhún người chào Thái tử, rồi bung dù ra, bước nhanh đuổi theo.

Bên trong đình, chúng hoàng tử hoàng nữ vẫn còn chưa hồi thần, ngơ ngác nhìn nhau.

Cung nữ từng bị Hứa Thất An vỗ mông giơ dù, thận trọng quan sát nét mặt của Lâm An, không dám nói lời nào.

Tiếc thật đó, đồng la đó lại hy sinh vì nhiệm vụ! Cung nữ thầm than.

Bỗng, nàng nghe thấy một tiếng nấc khẽ nghẹn ngào, ngạc nhiên nghiêng đầu qua nhìn, không ngờ nhìn thấy Lâm An công chúa đã lệ rơi đầy mặt.

"Công chúa? !"

Cung nữ run rẩy kêu lên, hốt hoảng nhìn quanh. May mà tuyết rơi dày đặc, xung quanh không có ai, nàng bèn hỏi nhỏ: "Sao ngài lại khóc, là, là vì hắn sao?"

"Bổn cung, Bổn cung không biết!"

Từng giọt nước mắt rơi xuống, Lâm An đưa tay lên, ấn lên ngực mình.

Nơi này thật là trống trải.

"Tuyết rơi rồi, ta thích những ngày tuyết, đến khi tuyết ngừng, là ta có thể cùng các sư huynh đánh gậy trượt tuyết, còn có thể chơi đắp người tuyết, đắp ngựa tuyết."

Phòng Hoài Khánh công chúa, trong phòng trà ấm áp, Chử Thải Vi bưng ly uống trà, ăn bánh ngọt, nhìn tuyết rơi miên man ngoài cửa sổ.

Dáng vẻ nhàn nhạt, rất hưởng thụ niềm vui thích sau giờ trưa, có trà nóng để uống, có bánh ngọt để ăn, còn được nhìn thấy tuyết.

Hoài Khánh công chúa mặc đồ trắng, cơ thể nàng vốn đã nóng lạnh bất xâm, bộ đồ nàng mặc là đồ của mùa hè.

Nàng không hề để ý những lời tán dóc của khuê phòng mật hữu, tay cầm quyển sách, mắt nhìn ra tuyết rơi ngoài cửa mà ngẩn người.

"Hoài Khánh công chúa, ngươi làm sao thế, mấy ngày nay cứ như mất hồn mất vía." Chử Thải Vi thấy mình không được chú ý, thì khó chịu.

Trong con ngươi đen nhánh phản chiếu những bông tuyết trắng tinh, Hoài Khánh sâu xa nói: "Thải Vi, Bổn cung đã thay mặt ngươi viết thư, e là không giao thư hồi âm cho ngươi được."

Chử Thải Vi không tim không phổi ăn bánh ngọt, hỏi: "Tại sao?"

"Hắn hy sinh vì nhiệm vụ rồi."

Tay Chử Thải Vi run lên, bánh ngọt rớt xuống đất.