Quan Tinh Lầu, bát quái đài.
Chử Thải Vi ủ rũ cúi đầu bước lên bậc thang, đi tới tầng cao nhất của Quan Tinh Lầu.
Tuyết rơi bồng bềnh như lông ngỗng, trên bát quái đài đã đọng một lớp tuyết mỏng, Giám Chính ngồi xếp bằng trước bàn, ba thước quanh ông, không có một bông tuyết nào.
Chử Thải Vi đứng sau lưng Giám Chính, nức nở gọi: "Lão sư!"
"Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần có sư huynh ăn hiếp ngươi, ngươi lại khóc chạy tới chỗ lão sư để méc." Giám Chính không quay đầu lại, cười uống rượu.
"Không có sư huynh nào ăn hiếp ta hết." Chử Thải Vi dẫu môi, òa lên khóc: "Hứa Thất An chết rồi, Hứa Thất An chết rồi, ta đau lòng lắm."
Giám Chính trầm mặc một lúc, nghiêng đầu nhìn về phía nam, như đang chuyên chú nhìn cái gì đó, sau đó chợt bật cười khe khẽ: "Chuyện tốt."
Chử Thải Vi khóc càng dữ, dậm mạnh chân, vừa khóc bên mắng: "Lão đầu tử đáng ghét, lão đầu tử thúi, bằng hữu của ta chết, mà ngươi còn nói là chuyện tốt, sao ngươi không đi chết đi."
"Sao lại nói năng với lão sư như thế hả? Lão sư sống mới năm trăm năm, còn chưa sống đủ mà, phải mượn trời già thêm năm trăm năm nữa." Giám Chính cả giận nói.
"Nhưng, nhưng lời ngươi mới nói là lời một lão sư nên nói sao!" Chử Thải Vi khóc sướt mướt.
"Lão sư nói là chuyện tốt, thì dĩ nhiên là chuyện tốt." Giám Chính nói: "Năm trước, lão sư ban Thoát Thai Hoàn cho ngươi, ngươi đã ăn chưa?"
"Thoát Thai Hoàn gì?" Chử Thải Vi lau nước mắt.
"Thoát Thai Hoàn, là Thoát Thai Hoàn mười hai năm chỉ luyện được có ba viên. Tên tiểu tử Nguyên Cảnh Đế đó xin lão sư, mà lão sư còn không cho đó." Giám Chính còn tức giận hơn nàng.
"À, trong túi của ta." Chử Thải Vi ỉu xìu: "Ngươi không nhắc ta cũng quên mất, ta chưa từng dùng tới thứ đó."
Giám Chính gật đầu, cười: "Ta nhớ là, ngươi đưa Thoát Thai Hoàn cho Hứa Thất An rồi."
"Ta không có."
"Ngươi có."
"Ta không có mà, trong túi ta này."
"Im miệng, ngươi đưa rồi. Sau này nếu có ai hỏi ngươi, ngươi phải trả lời như vậy."
"A." Chử Thải Vi vừa khóc nói: "Lão sư, Hứa Thất An chết rồi."
Nàng có một thói quen, là gặp phải chuyện thương tâm, sẽ tới chỗ Giám Chính khóc lóc kể lể. Như đứa trẻ con gặp phải chuyện tủi thân, sẽ đi tìm cha nương để khóc lóc.
"Ngươi mới vừa bước vào Lục phẩm không lâu, mấy ngày tới đừng có đi ra ngoài."
Chử Thải Vi đi rồi, Giám Chính xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một viên đan dược màu vàng chanh sáng long lanh.
Ông rứt một dúm râu bạc, khẽ thổi phù một cái.
Dúm râu theo gió bay đi, càng bay càng cao, sau đó chợt phình ra, hóa thành một con chim trắng to.
Con chim kêu lên, quanh quẩn trên không trung một lúc, sau đó lao xuống, ngậm Thoát Thai Hoàn trong tay Giám Chính bay đi.
Chử Thải Vi trở về phòng, cúi đầu lục lọi cái túi nhỏ bên hông.
"Sao tự nhiên lão sư lại hỏi mình Thoát Thai Hoàn, còn bảo mình nói là đưa cho Hứa Thất An?" Nàng vừa thút thít vừa lục lọi, nhưng lục một hồi, vẫn không tìm được Thoát Thai Hoàn.
"Ngươi tin tưởng Ngụy Uyên như vậy à? Đến mức bí mật gì của ngươi cũng nói cho hắn biết?"
Trong khoang thuyền mờ tối, Dương Thiên Huyễn ngồi xếp bằng, đưa lưng về phía quan tài.
Chuyện Hứa Thất An là con tư sinh của Ngụy Uyên, hắn chỉ cần nghĩ một xíu là biết không tin được. Hứa Thất An hai mươi tuổi, mà hơn hai mươi năm trước, Ngụy Uyên đã là hoạn quan trong cung rồi.
"Ba ba không có đùa được đâu, chơi cứng đó ngươi có hiểu không." Hứa Thất An nằm trong quan tài, thở dài:
"Đương nhiên là ta tin rồi. Ngụy Công đối với ta không tệ, rất nguyện ý tài bồi ta. Nói là ân trọng như núi cũng không quá đáng. Thực ra, ta cũng có chút kháng cự, không định nói tất cả bí mật cho ông ấy biết."
"Tại sao?"
"Nói như thế nào nhỉ, tâm tư Ngụy Công sâu quá, làm người ta nhìn không thấu, ngươi sẽ không bao giờ biết trong lòng ông ấy nghĩ cái gì, cũng không thể biết sau khi ngươi nói bí mật của mình cho ông ấy, ông ấy sẽ phản ứng như thế nào."
"Nói không sai. Ngụy Uyên giống với lão sư ta, đều là những người tâm tư thâm trầm đáng sợ. Dù là nam nhân tay cầm trăng sáng hái ngôi sao như ta, mà cũng không nhìn thấu được bọn họ." Dương Thiên Huyễn không hiểu hỏi:
"Vậy sao ngươi lại chịu nói những lời trong lòng này cho ta nghe?"
Hứa Thất An cười: "Vì Dương sư huynh là một nam nhân có tấm lòng son."
Ngoài thích làm bộ làm tịch, tất cả những mặt khác đều không có vấn đề.
Dương Thiên Huyễn gật đầu, lại cảm thấy lời này là lạ, "Sao ta cứ có cảm giác câu này của ngươi không phải là ý tốt nhỉ? Ngươi có nghĩ tới việc rời khỏi kinh thành không? Dù gì ngươi cũng chết rồi, trời đất bao la, đi đâu mà chẳng được."
"Nhưng người nhà của ta đều ở kinh thành, nếu về được thì đương nhiên là vẫn nên về." Hứa Thất An thở dài:
"Cuộc sống giang hồ thanh y trường kiếm, ta cũng từng nghĩ tới rồi, nhưng mà dù ngươi có đi tới nơi nào, nếu trên đời luôn có một ngôi nhà ngươi muốn về lúc nào cũng được, ngươi sẽ không thấy sợ hãi. Mà ta một khi rời khỏi kinh thành, có lẽ cả đời sẽ không trở về được nữa."
Qua mấy ngày ở chung, chắc là vì nhàm chán quá, lúc đầu hai người chỉ là buồn miệng cãi nhau, sau đó dần chuyển sang tâm sự một chút với nhau.
"Điều này cũng đúng, lúc ta rời khỏi nhà, chỉ cần nhớ vẫn còn các sư huynh sư đệ của Ty Thiên Giám, và lão sư, là trong lòng đều thấy yên tâm. Không phải là thật sự không có nhà để về, chỉ là đi ra ngoài du lịch thôi." Dương Thiên Huyễn khẽ vuốt cằm.
Hứa Thất An ngoài miệng nói là phải đi về xin ý kiến của Ngụy Uyên, thật ra nói thế chỉ để trả lời Dương Thiên Huyễn cho có, chứ trong lòng vẫn luôn cân nhắc hơn thiệt.
Ngụy Uyên đối tốt với hắn, hắn biết. Nhưng nói thật lòng, Ngụy Uyên sẽ quyết định tiếp tục phong ấn Thần Thù, hay quyết định nhắm một mắt mở một mắt? Bị thiếu tiền lệ để tham chiếu, Hứa Thất An không dám mạo hiểm đi thử.
Dù gì cũng không phải là thân nhi tử của Ngụy Uyên mà.
Nhưng hắn lại không bỏ được kinh thành, nên nhất thời lâm vào khó xử.
Với lại, Thần Thù hòa thượng từng yêu cầu hắn giữ bí mật, không được để lộ sự tồn tại của mình. Hứa Thất An không biết nếu mình nói cho Ngụy Uyên biết, Thần Thù hòa thượng sẽ làm cái gì.
Ngươi không thể thấy cao thủ Thần Ma này lúc nào cũng mặt mày ôn hòa mà tin hắn là Bồ tát đại từ đại bi.
"Ài, hỏi Dương sư huynh này, ngươi lập gia đình chưa?" Hứa Thất An hỏi.
"Chưa." Dương Thiên Huyễn lắc đầu: "Nữ nhân là phiền toái, ta không cần."
Ồ thế hả, ta còn đang định hỏi lúc ngươi với thê tử hành phòng, có phải cũng không cho nàng ta thấy mặt mình hay không? Nếu quả là vậy, thì ngươi chỉ có hai con đường để đi: Một, giống như Á thánh của Vân Lộc thư viện, trở thành một nam nhân vĩnh viễn đứng sau lưng thê tử. Hai, làm một nam nhân ăn chay.
Nghĩ nghĩ, Hứa Thất An không nhịn được cười thành tiếng.
Lúc này, bên ngoài thuyền chợt có tiếng chim kêu, thê lương cô tịch, như tiếng kêu của cú đêm.
Dương Thiên Huyễn sửng sốt, sau đó thất kinh, bật thốt: "Là khí tức của lão sư!."