Thiều Âm Cung.
Phiếu Phiếu đẩy cửa sổ ra, trong tầm mắt, tuyết trắng bao phủ khắp cả viện, một màu trắng muốt không tỳ vết.
Mắt nàng sưng đỏ, nàng mới xem lại lá thư cẩu nô tài gởi tới cho mình, vừa đọc một chút là lại khóc.
Câu từ trong thư, trong sự đứng đắn nghiêm túc có xen lẫn sự vượt rào khôi hài, nhìn thư, trong đầu có thể mường tượng ra dáng vẻ cười tủm tỉm của cẩu nô tài.
Nhưng Lâm An biết, nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy nụ cười đó nữa. Người đó đã chết ở Vân Châu, hắn đã đang nằm trong quan tài lạnh như băng, vượt hàng vạn dặm xa xôi, lặng lẽ trở lại kinh thành.
Nàng vô cùng khổ sở, vì với thân phận công chúa của mình, muốn tham gia tang lễ của hắn cũng không làm được.
Gió lạnh thổi vào mặt, lạnh buốt thấu xương, nàng đưa tay tay sờ, phát hiện nước mắt lại rơi.
"Khóc cái gì mà khóc, chỉ là một cẩu nô tài chết mà thôi, rõ ràng chỉ là một cẩu nô tài chết mà thôi!" Phiếu Phiếu tức giận chùi nước mắt, nhưng càng chùi, nước mắt lại càng rơi nhiều.
"Điện hạ, điện hạ!"
Tiếng kêu kinh hoảng từ ngoài vọng vào, cung nữ thiếp thân của Lâm An tông uỳnh vào cửa phòng.
Mặt nàng bị gió lạnh thổi xanh mét, trên giày dính một lớp nước tuyết bẩn dày.
Lâm An vội nghiêng người né sang bên, luống cuống tay chân chùi nước mắt, song lời tiếp theo của cung nữ làm nàng sợ ngây người.
"Thái tử điện hạ bị nhốt vào lao rồi!"
Sấm sét giữa trời quang, Lâm An la lên thất thanh: "Cái gì? !"
Ngự Thư Phòng.
Nguyên Cảnh Đế mặt âm trầm ngồi trên long ỷ, Đại Lý Tự Khanh, Ngụy Uyên, Hình Bộ Thượng Thư đứng trong nội đường, ba người đại diện cho ba pháp ty cao nhất của Đại Phụng.
Ngụy Uyên là Tả Đô Ngự Sử của Đô Sát Viện.
"Bệ hạ, đây là báo cáo của ngỗ tác, mời ngài xem qua." Hình Bộ Thượng Thư dâng bản báo cáo nghiệm thi của Phúc phi lên.
Đại thái giám tiếp nhận báo cáo nghiệm thi, đưa cho Nguyên Cảnh Đế, Nguyên Cảnh Đế liếc qua một cái, mặt không cảm xúc hỏi:
"Phúc phi có bị làm nhục không?"
"Chuyện này…" Hình Bộ Thượng Thư nói nhỏ: "Ngỗ tác chỉ kiểm tra sơ qua, không dám quấy rối thi thể Phúc phi, thỉnh điện hạ cho lão ma ma trong cung kiểm tra thực hư."
Nguyên Cảnh Đế trầm giọng: "Súc sinh kia đâu ?"
"Thái tử điện hạ đã bị cấm ở tẩm cung, chờ bệ hạ định đoạt."
"Đưa đến Đại Lý Tự đi." Nguyên Cảnh Đế lướt ánh mắt sắc bén qua ba người, "Trẫm muốn thấy kết quả trong vòng ba ngày."
"Bệ hạ, chuyện này trọng đại, ba ngày e là không được." Đại Lý Tự Khanh nói.
"Trẫm chỉ cho các ngươi ba ngày." Nguyên Cảnh Đế lạnh lùng.
"Bệ hạ, dưới tay Ngụy Công nhân tài đông đúc, từng phá đại án, hay là giao án này cho Đô Sát Viện?" Hình Bộ Thượng Thư đề nghị.
Đại Lý Tự Khanh cảm thấy ý này rất tuyệt.
"Nhân tài đông đúc, Thượng thư đại nhân muốn ám chỉ ai?" Ngụy Uyên bình tĩnh nhìn hai vị đại thần, rồi nhìn Nguyên Cảnh Đế: "Người có thể làm được việc đã hy sinh vì nhiệm vụ ở Vân Châu rồi."
Hình Bộ Thượng Thư và Đại Lý Tự Khanh nhìn nhau, đồng la có khả năng phá kỳ án đúng là đã mất ở Vân Châu, mấy ngày trước, hai người còn thầm khen ngợi việc này.
Bây giờ cần lại không có người dùng, Hình Bộ Thượng Thư và Đại Lý Tự Khanh đều bối rối.
Phúc phi chết, hình như là bị Thái tử lăng nhục, xấu hổ từ trên lầu nhảy xuống, va vào hàng rào, té chết.
Diễn biến vụ án là như vầy —— hôm nay sau giờ ngọ, Thái tử uống rượu ở chỗ Trần quý phi đi về, không biết làm sao lại đi tới cung uyển của Phúc phi.
Sau đó xảy ra chuyện Phúc phi áo quần xốc xếch nhảy lầu bỏ mạng.
Chuyện này chẳng những liên quan tới mặt mũi hoàng gia, mà nếu tội của Thái tử được chứng minh là thật, vậy sẽ còn liên quan đến vị trí trữ quân, lợi ích liên quan đằng sau của chuyện này rất phức tạp, Đại Lý Tự Khanh và Hình bộ không muốn hứng cái họa này.
Nguyên Cảnh Đế nhíu mày, ông ta biết Ngụy Uyên là đang nói tới Hứa Thất An, đồng la đã chết ở Vân Châu. Thường chỉ thấy đồng la đó trông chướng mắt, đáng ghét.
Nhưng đến khi có án, Nguyên Cảnh Đế mới nhận ra, đồng la đó có tác dụng rất lớn, chết thật quá đáng tiếc.
"Rầm!"
Nguyên Cảnh Đế vỗ bàn, tức giận mắng, "Đại Phụng ta nhân tài đông đúc, không có đồng la đó, là không phá được án hay sao?"
"Bệ hạ thứ tội."
Ba đại thần cùng khom người.
Lúc này, một hoạn quan vội vã đi tới, dừng ngoài cửa Ngự Thư Phòng, khom người cúi đầu.
Điều này có nghĩa bên ngoài có chuyện, vị trí của Nguyên Cảnh Đế nhìn thẳng ngay ra cửa, nên nhìn thấy ngay, nhưng có cho truyền hay không, thì do ông ta quyết định.
"Ở ngoài có chuyện gì?" Giọng Nguyên Cảnh Đế đè nén lửa giận.
Đại thái giám vội cho gọi hoạn quan ngoài cửa đi vào.
"Hồi bẩm bệ hạ, Lâm An công chúa cầu kiến." Hoạn quan tâu.
Lâm An công chúa lúc này tới gặp, không cần nghĩ cũng biết là vì chuyện của Thái tử.
Nguyên Cảnh Đế dứt mi tâm, "Bảo nó đi về đi, những ngày tới trẫm cũng không muốn gặp nó."
Hoạn quan lĩnh mệnh đi ra, bên ngoài Ngự Thư Phòng, Lâm An khoác áo hồ cừu màu đỏ đang đứng dưới bậc thang lo lắng chờ.
Bên cạnh có hai cung nữ thiếp thân.
"Nhị công chúa, bệ hạ không đồng ý gặp, hay ngài trở về đi thôi." Hoạn quan khẽ nói.
Lâm An cắn môi, quật cường không chịu đi.
Nàng đứng ngoài cửa Ngự Thư Phòng chờ, không lâu sau, ba nhân vật hàng đầu của ba pháp ty đi ra, Hình Bộ Thượng Thư kêu lên "Ai da":
"Điện hạ, trời rét đất lạnh lắm, ngài đừng hành hạ bản thân, phải bảo trọng thân mình, đừng để mình bị nhiễm phong hàn."
Đại Lý Tự Khanh phụ họa: "Lúc trời tuyết, rất là lạnh, cơ thể của ngài không chịu nổi giá lạnh. Hai ngươi còn đứng ngớ ra đó làm gì, mau dẫn điện hạ trở về."
Lâm An lắc đầu, ý mình không đi.
Hai cung nữ lâm vào khó xử.
Ngụy Uyên khẽ hẩy áo choàng, đi tới trước mặt. Mũi Lâm An bị lạnh đỏ bừng, nhưng vì da nàng trắng quá, nên trông hồng hồng như thế lại trở thành khá là dễ thương.
Đại thanh y ôn hòa nói: "Ta có mấy vấn đề muốn hỏi điện hạ."
Ngụy Uyên là số rất ít quyền thần trước mặt quý tộc hoàng gia, dám tự xưng "Ta" .
Đôi mắt hơi đờ đẫn của Lâm An giật giật, "Ngụy Công mời nói."
"Công chúa với Thái tử thường tới chỗ Trần quý phi phải không?"
"Ta với Thái tử ca ca thường tới bầu bạn với mẫu phi." Lâm An hít mũi.
"Có uống rượu?"
"Có."
"Thường uống say?"
"Không nhiều, nhưng Thái tử ca ca đúng là có hơi thích uống một chút."
"Thường ngày có hay lui tới chỗ Phúc phi không? Thái tử có thường đi loanh quanh tới những nơi khác trong hậu cung không?"
"Dĩ nhiên là không." Lâm An lớn tiếng: "Thái tử ca ca tự biết mình không phải là trưởng tử, từ trước đến giờ làm gì cũng cẩn thận, sao có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy được."
Ngụy Uyên chắp tay sau lưng, xoay người rời khỏi.
Hình Bộ Thượng Thư với Đại Lý Tự Khanh đi theo.
Gió rét gào thét, Lâm An run lập cập, cắn môi, đôi vai nàng thon gầy, áo đỏ như lửa, làn da trắng ngần, hình ảnh duy mỹ mà thê lương.
Chờ một cái, là hai giờ.
Cơ thể dần như muốn đóng băng, hai chân mất đi tri giác, môi xanh xao, lòng Lâm An như cũng bị đông cứng.
"Sao ngươi vẫn còn ở đây?" Sau lưng vọng tới giọng nói quen thuộc.
Lâm An quay cái cổ cứng ngắc qua nhìn, là kẻ đáng ghét Hoài Khánh.
Hoài Khánh mặc cung trang màu trắng, thêu những đóa mai diễm lệ, vòng eo nhỏ nhắn, khí chất thanh lãnh lạnh lùng, vô cùng hòa hợp với khung cảnh tuyết trắng xóa xung quanh.
Như một tiên nữ xuất trần không dính khói lửa nhân gian.
Mặc dù không có gương đồng, Phiếu Phiếu vẫn biết mình hiện giờ chẳng khác gì một con chim cút nhỏ đáng thương, run lẩy bẩy trong gió rét.
Cao thấp thấy rõ.
"Ngươi tới để chê cười ta?" Phiếu Phiếu tủi thân quay đầu, không để nước mắt chảy ra.
Hoài Khánh lạnh lùng nhìn hai cung nữ: "Các ngươi hầu hạ Nhị điện hạ kiểu gì đây? Người đâu, dẫn xuống đánh trượng."
"Dạ!"
Thị vệ sau lưng Hoài Khánh bước ra khỏi hàng.
"Dừng tay!" Lâm An quay phắt lại định ngăn cản, nhưng nàng đã đánh giá cao bản thân, đôi chân đông cứng ngắc làm nàng lảo đảo, ngã ngồi xuống đất.
Lâm An nóng nảy, bật khóc: "Hoài Khánh, ngươi dám giết người của ta?"
Hoài Khánh đi tới, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống nàng, giọng nhàn nhạt: "Cung nữ làm không tròn chức trách, Bổn cung có giết, phụ hoàng cũng sẽ không nói gì ta.
"Cho ngươi hai lựa chọn, một là tiếp tục đứng ở đây, ta không quản ngươi, nhưng người thì ta sẽ chém. Hai là cút về, đừng có ở lại đây làm mất mặt."
Cung nữ đỡ Phiếu Phiếu đứng dậy, có lẽ vì tư tưởng không chịu thua Hoài Khánh, nàng lau nước mắt, đẩy cung nữ ra, nhìn chằm chằm Hoài Khánh:
"Ta không tin Thái tử ca ca lại làm ra loại chuyện đó."
"Có liên quan gì tới ta." Mặt Hoài Khánh lạnh tanh.
Phiếu Phiếu mắc nghẹn, cắn môi, lảo đảo bước đi, đi được mấy bước, nàng dừng lại, nhưng không quay đầu, giọng không cam lòng:
"Nếu hắn vẫn còn, nhất định sẽ trả lại trong sạch cho Thái tử ca ca."
Áo đỏ lảo đảo rời đi.
Nhìn theo Lâm An đi càng lúc càng xa, Hoài Khánh thở ra một hơi dài.
"Điện hạ, Nhị công chúa không hề cảm kích, làm vậy làm gì."
Thị vệ trưởng bất đắc dĩ nói.
"Ta cần nàng lĩnh tình à?" Hoài Khánh hừ lạnh.
"Bệ hạ thật nhẫn tâm, để Nhị công chúa đứng ở bên ngoài lâu như vậy." Thị vệ trưởng nói.
Ánh mắt Hoài Khánh trở nên sắc bén: "Khi nào về vả miệng năm mươi cái."
Thị vệ trưởng giật mình tỉnh ngộ, mùa đông lạnh giá mà sau lưng mướt một lớp mồ hôi lạnh, "Ty chức đáng chết."