TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 318: Xác chết vùng dậy (3)

Trong trời tuyết, quan thuyền chở thi thể Đả Canh Nhân hy sinh vì nhiệm vụ về tới ngoài kinh thành, sau khi được kiểm tra, theo vận hà vào kinh thành, cập bến ở bến tàu của kinh thành.

Ba đồng la trên quan thuyền đưa quan tài chở thi thể đồng liêu xuống thuyền, mướn mấy cỗ xe và kiệu phu đưa đi.

Ngân la Mẫn Sơn híp mắt, đứng trên bến tàu, nhìn ra kinh thành sầm uất phía xa, trong lòng lại dâng lên cảm xúc bùi ngùi, thổn thức khi cảnh còn người mất.

Chỉ đi Vân Châu một chuyến, cố nhân đã mất mấy người.

Trong cuộc sống, phúc họa biến hóa, số mạng thay đổi, làm người ta không biết phải làm sao.

Một đường trở lại nha môn, giao năm cái quan tài cho nhân viên phụ trách, Mẫn Sơn vào tiền sảnh, rót cho mình một ly nước nóng.

Đặt quan tài vào trong nội đường, mấy quan viên đẩy nắp quan tài, một thứ mùi hư thối nhè nhẹ bay ra.

Trời rét đất đông, thi thể dù được bảo quản khá tốt, nhưng vẫn bắt đầu bị phân hủy.

Mấy quan viên đã quen nhìn thi thể, nuốt một viên ngoại tà ích độc, bịt chặt miệng mũi, vừa kiểm tra thi thể, vừa tán gẫu.

"Bỗng chốc chết một lúc ba ngân la, tổn thất thật là nặng nề."

"Dẹp được phản loạn Vân Châu, tổn thất như này đã là rất nhỏ. Có điều thật tiếc cho Hứa đồng la."

"Đúng vậy, dù hắn chỉ mới nhậm chức có mấy tháng, nhưng đã là một người quan trọng của nha môn, ai mà không biết Ngụy Công thưởng thức hắn, thế mà lại đi như vậy."

"Ài, các ngươi nói các hoa khôi của Giáo Phường Ty khi biết tin Hứa đồng la hy sinh vì nhiệm vụ, sẽ làm gì nhỉ?"

"Nữ tử chốn gió trăng, có tình nghĩa gì mà mơ!"

"Nhưng Phù Hương là thân mật của Hứa đồng la mà."

"Ế, sao ngay cả chuyện Phù Hương là thân mật của Hứa đồng la mà ngươi cũng biết?"

"Trong kinh thành ai mà chả biết! "

"Ý, thi thể của Hứa đồng la là hoàn hảo nhất, không ngửi thấy mùi hôi thúi luôn."

"Cho ta nhìn cái coi. Á, da mới cà nhẹ một cái là tuột ra luôn, đậy vô đi đậy vô đi."

Một nén nhang sau, quan viên đã rửa tay, rửa mặt tìm tới Mẫn Sơn, nói: "Mẫn ngân la, số lượng di vật đầy đủ theo giấy tờ, kiểm tra thân thể cũng đã xong, ngài rời đi được rồi."

Mẫn Sơn khẽ vuốt cằm, xoay người đi.

Chính Khí Lầu.

Tiếng bước chân lộp cộp vọng tới, một quan viên mặc đồ đen đi lên lầu, rỉ tai đồng liêu đứng canh bên ngoài mấy câu, xong xoay người xuống lầu.

Quan viên trực ở ngoài đi vào, cung kính báo cáo: "Ngụy Công, quan thuyền từ Vân Châu đã về đến, thi thể ba ngân la, hai đồng la đã được đưa về nha môn, đã kiểm tra thi thể, không nhầm người."

Ngụy Uyên ngẩng đầu lên, im lặng một lúc, vuốt cằm: "Đưa họ về gia đình mình đi."

Ông không nhắc tới di vật của những người đã mất, dù biết mảnh vỡ Địa Thư đang ở trên người Hứa Thất An.

Quan Tinh Lầu, bát quái đài.

Một người mặc đồ trắng xuất hiện ở trên đài, đi kèm với một câu ngâm nga: "Tay cầm trăng sáng hái vì sao, thế gian …"

Tiếng ngâm chợt khựng lại, cố cách nào cũng không phát ra được nữa.

Mấy giây sau, Dương Thiên Huyễn uể oải nói: "Lão sư, ta về rồi."

"Ừ." Giám Chính không quay đầu lại.

Hai thầy trò đấu lưng vào nhau, không ai nhìn ai.

"Hứa Thất An đã thuận lợi hồi kinh, chuyến đi Vân Châu lần này, hữu kinh vô hiểm." Dương Thiên Huyễn nói xong, thấy Giám Chính vẫn không nói gì, bèn hỏi:

"Hứa Thất An đó cuối cùng là sao vậy? Sao hắn có thể chết đi rồi sống lại, tại sao ngài coi trọng hắn như vậy?

"Còn nữa, Vân Châu xuất hiện một Thuật sĩ Tam phẩm. Ừm, ít nhất là Tam phẩm, trên đời ngoài Ty Thiên Giám chúng ta, ở đâu có khả năng có Thuật sĩ có cảnh giới này?"

Giám Chính cười ha ha: "Chuyện của Hứa Thất An ngươi khỏi cần lo, lão sư tự có định đoạt."

Thải Vi sư muội nói đúng, ngươi đúng là một lão đầu tử chết tiệt, xấu xa! Dương Thiên Huyễn thầm nghĩ.

"Cả chuyện ở Vân Châu, ngươi cũng không cần để ý. Dù lão sư có nói cho ngươi, ngươi cũng không nghe được." Giám Chính nói.

Dương Thiên Huyễn đang định rời đi, sau lưng chợt vang lên giọng nói bất đắc dĩ của Giám Chính: "Thay lão sư thả Tống Khanh ra."

"Tống Khanh lại làm chuyện gì?"

"Hắn chế tạo một người."

"!" Dương Thiên Huyễn tặc lưỡi: "Đưa luyện kim thuật đến cảnh giới bực này, Tống Khanh đúng là người đầu tiên từ cổ chí kim."

Tiếp đó, chuyển sang giọng đả kích: "Có điều tính tình quá nhiều thiếu sót, quá bướng bỉnh, không chịu tấn thăng."

Ngươi có tốt hơn chỗ nào đâu! Khóe miệng Giám Chính giật giật.

"Ngươi để ý nó thay lão sư, đừng để nó làm những chuyện ngu xuẩn nữa. Mấy ngày nữa, Ngũ sư muội của ngươi sẽ xuất quan. Lão Nhị không có ở kinh thành, ngươi phải để ý chăm sóc các sư đệ sư muội nhiều hơn." Giám Chính nói.

"Ngũ sư muội xuất quan? Nàng cũng tấn thăng lên Tứ phẩm, trở thành trận sư giống ta rồi?" Dương Thiên Huyễn vui vẻ.

"Còn xa lắm."

"Vậy… chả lẽ lão Ngũ không cần mạng nữa?" Dương Thiên Huyễn kinh hãi.

"Thời cơ tấn thăng của nàng đã đến." Giám Chính ý vị thâm trường.

Hứa phủ.

Trên tấm biển treo ngoài cửa cắm cờ chiêu hồn, đèn lồng màu đỏ đổi thành đèn lồng màu trắng.

Sau khi nhận được tiền tử tuất, Hứa phủ bắt đầu bố trí tang lễ, nhưng vì không biết thời gian chính xác thi thể Đại Lang sẽ đưa về tới kinh thành, nên người trong phủ vẫn còn chưa mặc tang phục.

Mấy ngày nay, bầu không khí trong phủ rất nặng nề. Lão gia chuyển thành trầm mặc ít nói, phu nhân thì không ngừng rơi lệ, Nhị Lang cố ra vẻ trấn định, nhưng lại thường xuyên ngẩn người. Linh Nguyệt tiểu thư không có sinh khí, Linh Âm mặt gầy hẳn đi thành mặt trái xoan.

Hai ngày đầu, tiểu đậu đỏ đêm nào cũng khóc lóc tỉnh dậy lúc nửa đêm, la hét đòi tìm đại ca.

Thế giới của trẻ con rất nhỏ, chỉ có mấy người nhà mà thôi, giờ bỗng thiếu đi một, thế giới không còn hoàn chỉnh.

Buổi sáng hôm đó, Hứa phủ cuối cùng cũng được nhận thi thể của Đại Lang. Hắn nằm trong quan tài, được xe chở về phủ.

Hứa Bình Chí nhận được tin, vội vã lao ra cửa, nhưng khi nhìn thấy cỗ quan tài trên xe, thì lại không dám tiến lên.

Hứa Bình Chí đi tới bên quan tài, đưa tay ra, đè xuống nắp quan tài.

Đồng la phụ trách đưa thi thể tới nhìn ông, khẽ nói: "Hứa đại nhân, vào trong phủ rồi hãy nói."

Hứa Bình Chí bừng tỉnh, hít sâu một hơi, "ừ" một tiếng.

Nhìn thấy thi thể Đại Lang, chỉ sợ có ở trong nhà cũng không chịu nổi, nhưng khóc lóc ở cửa, người sống người chết đều mất thể diện.

Quan tài đưa đến linh đường, không khí nơi này khiến đồng la đưa thi thể có chút nghẹt thở, không muốn đợi thêm, ôm quyền nói: "Hứa đại nhân, tại hạ cáo từ trước."

Hứa Bình Chí khàn khàn đáp lại: "Không tiễn."

Bên trong linh đường, thẩm thẩm, Nhị Lang, tỷ muội Hứa Linh Nguyệt đều im lặng nhìn chăm chú vào quan tài, không ai lên tiếng, như đang đợi cái gì.

Hứa Bình Chí biết, ông là người đứng đầu trong nhà, có một số việc ông phải là người làm. Ví dụ như nhìn thi thể của chất nhi đầu tiên, đối mặt với sự đau lòng tột cùng.

Nắp quan tài từ từ được đẩy ra, Hứa Thất An nằm trong quan tài, làn da khô héo, mất đi sự sáng bóng, sắc môi nhợt nhạt.

Sớm chết đã lâu.

Niềm hy vọng trong lòng vỡ tan, dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng lúc này, nỗi đau đớn vẫn ào ạt cuốn tới, nhấn chìm cả nhà.

Thẩm thẩm với Hứa Linh Nguyệt vịn vào quan tài khóc lớn, Hứa Nhị thúc có chút đứng không vững, môi không ngừng run rẩy. Hứa Nhị Lang quay đầu đi, không nhìn mặt đại ca, bàn tay trong tay áo nắm thành quả đấm, đốt ngón tay trắng bệch.

Hứa Linh Âm nghiêng người tới trước, cổ vươn ra, tay đưa ra sau, gào lên khóc om sòm về phía quan tài.

Ồn quá đi, không cho ta ngủ! Hứa Thất An thầm nói.

Hắn như trôi lơ lửng trong hư không bao la, trên không có trời dưới không có đất, không có chỗ để dựa vào, bên tai toàn là tiếng khóc ồn ào.

Chắc là mình về nhà rồi, tiếng khóc này là thẩm thẩm nhỉ? A, thẩm thẩm vậy mà lại khóc vì mình? Chả phải bà ấy nên nói rằng: ‘Tên tiểu tử Hứa Ninh Yến này, ngươi là oan gia kiếp trước của lão nương, đời này tới để đòi nợ lão nương’ hay sao? Hứa Thất An mơ mơ màng màng nghĩ.

Trong mớ tiếng khóc ầm ĩ, hắn phân biệt được tiếng khóc nào của thẩm thẩm, tiếng khóc nào của hai muội muội.

Tiếng khóc kéo dài rất lâu, sau đó chuyển thành nghẹn ngào, rồi chuyển thành thút thít nấc nghẹn.

Thời gian dần trôi qua, trời đã tối.

Hứa Thất An biết nhờ lời đối thoại của Nhị thúc với Nhị Lang.

Thân bằng hảo hữu của Hứa gia phải ngày mai mới tới để viếng Hứa Đại Lang, tối nay, người nhà sẽ túc trực bên linh sàng cho hắn.

Đây là lần chết thứ hai của mình rồi, lần đầu là mịa nó trúng độc rượu mà chết, 120GB phim không bớt một miếng, nghĩ lại may mà thế giới này không có máy vi tính với điện thoại di động, à, cái thế giới này có thanh lâu với Giáo Phường Ty, kiến thức phần cứng không có đất dụng võ.

Ngày mai tất cả mọi người sẽ tới nhà ăn cơm! Hoài Khánh với Lâm An là công chúa, thân phận không tiện, chắc là không tới được. Thải Vi nhất định là sẽ tới, nếu nàng mà không tới, chờ mình tỉnh lại sẽ ly dị nàng. Phù Hương có tới không? À, hẳn là nàng còn chưa biết tin mình chết.

"Nương, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, ta với Nhị ca sẽ ở lại đây túc trực bên linh sàng cho đại ca." Tiếng Hứa Linh Nguyệt khóc sướt mướt.

Sau đó là tiếng thẩm thẩm nói chuyện: "Đại ca ngươi lênh đênh trên sông như vậy, giờ mới trở về nhà, không thể để nó lẻ loi nữa. Nương không sao, nương sẽ ở lại đây.

"Lúc đó, khi cha ngươi giao nó cho ta, nó chỉ to bằng bàn tay, hồi ấy, ta nào đã có kinh nghiệm chăm sóc hài tử bao giờ! Cha ngươi là quân nhân chẳng biết gì, cũng không có tiền, không mời bà vú nổi, ta bèn nấu sữa dê cho nó uống, cả ngày trời luống cuống tay chân chăm lo cho nó."

Nói tới đây, thẩm thẩm lại đau lòng.

Hứa Thất An chợt nhận ra, thì ra thẩm thẩm rất là thương hắn, tuy sau này hai thẩm điệt hay căng lên với nhau, rất không vui.

Hứa Thất An có chút cảm động.

"Càng lớn càng làm người ta thấy ghét, trong ba đứa các ngươi, nó là trông xấu nhất, còn quái gở nhất. Hễ ta cứ ân cần ngọt ngào với ngươi và Nhị Lang là nó lại ghen tị, cảm thấy lão nương không tốt với nó, nó là một hài tử không có nương."

"Ngươi đừng nói nữa." Hứa Nhị thúc cả giận.

"Tại sao không được nói?" Thẩm thẩm thét lên, "Lão nương đây chăm cứt chăm đái nuôi nó lớn lên, nói không còn là không còn sao, biết thế hồi đó không bằng ta đi nuôi con chuột."

Vừa la vừa khóc lớn lên.