TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 320: Lột xác (1)

Một khắc trước, tộc nhân Hứa thị còn đang tiếc cho Đại Lang tráng niên mất sớm, tiếc cho giấc mộng của đại tộc Hứa thị tan biến, trong lòng ảm đạm bi thương.

Nhưng khi họ nhìn thấy Hứa Đại Lang thật sự từ trong quan tài ngồi dậy, thì hai cái chân còn phản ứng nhanh hơn não, vèo vèo vèo… tất cả đều vọt ra xa, sợ hãi đứng nhìn.

"Trá thi (xác chết vùng dậy), Hứa đại nhân trá thi thật kìa, mau báo quan, mau báo quan..."

"Báo quan cái gì, ở đây có quan nào to hơn Huyện lệnh lão gia nữa?"

Tiếng người lao nhao huyên náo, tộc nhân Hứa thị vừa kinh vừa sợ, nhưng vì trong sân còn có công chúa và mấy đại nhân thân phận hiển hách, nên họ cũng dũng cảm hơn, không nhanh chân chạy trốn.

Có người hoảng sợ lùi ra sau, cũng có người theo bản năng muốn tiến lên phía trước để xem, nhưng lại có phần kiêng kị, chưa biết rõ tình hình, nên không biết làm gì. Ví dụ như đám người Hứa Nhị Lang, Hứa Linh Nguyệt, Chử Thải Vi, Hoài Khánh.

Ngứa quá... Hứa Thất An thấy da đầu mình rất ngứa ngáy, như có đầy chí đang bò.

Hắn đưa tay lên túm, lấy xuống một tảng to tóc lẫn da đầu.

"A! ! !"

Thẩm thẩm vốn nhát gan sợ hét toáng lên, đẩy Hứa Linh Nguyệt đứng bên cạnh ra làm bia đỡ đạn.

Hứa Linh Nguyệt cũng sợ muốn chết, dù đó là đại ca nàng thích nhất, nhưng mà trong tình huống đột ngột này, nàng cũng sợ đến da đầu tê dại, theo bản năng muốn hét váng lên, rồi chạy trốn.

Nhưng nàng không làm vậy, nàng chỉ lệ rơi đầy mặt, giọng run rẩy: "Đại ca, đại ca, ngươi là còn di ngôn chưa giao lại, nên trong lòng không cam lòng phải không. . . . ."

Muội muội đau tận tâm cam, khóc tới lê hoa đái vũ.

Sau khoảnh khắc ngắn ngủi kinh ngạc và ngơ ngác, có mấy người trong sân nhanh chóng đưa ra phản ứng, ý thức được trạng thái hiện giờ của Hứa Thất An.

Bao gồm Luyện Khí Cảnh Hoài Khánh công chúa, Ty Thiên Giám Chử Thải Vi, võ phu cao phẩm Nam Cung Thiến Nhu, Trương Khai Thái, và Nhị thúc Hứa Bình Chí.

Chử Thải Vi có Vọng Khí Thuật, có thể phân biệt người sống với người chết, nhớ tới lời nói của Giám Chính lão sư, dù nha đầu này không được thông minh lắm, nhưng lúc này cũng đã nghĩ thông suốt một vài thứ.

... Đây là hiệu quả của Thoát Thai Hoàn? Hèn gì lão sư lại bảo mình đưa Thoát Thai Hoàn cho Hứa Thất An, nhưng sao lão sư biết Hứa Thất An sẽ sống lại... Hứa Thất An dùng Thoát Thai Hoàn thế nào... . Chử Thải Vi nghĩ mãi không ra.

Mấy người Hứa Bình Chí thì thuần túy là nhờ thính giác bén nhạy của võ giả, và ánh mắt sắc bén, nghe được tiếng tim đập của Hứa Thất An, nhìn thấy lồng ngực hắn phập phồng khe khẽ khi hít thở.

Nét mặt mỗi người đều khác nhau, nhưng lại có một chỗ giống nhau, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Hứa Bình Chí từ từ trợn to mắt, gương mặt đang bình thường giờ chuyển thành vừa mừng như điên vừa bi thương, đường đường một Đại lão gia, lại rơi nước mắt như mưa ngay trước mặt mọi người.

Trương Khai Thái vừa kích động vừa mừng rỡ, bao nhiêu suy nghĩ hiện hết lên mặt. Hứa Ninh Yến sống lại? Hắn sống lại?

Từ lúc bước vào Hứa phủ tới giờ, Hoài Khánh vẫn luôn bình thản thì lúc này, gương mặt trắng muốt trở nên dịu dàng hẳn, khóe mắt chân mày đều có ý vui mừng, nếu có người quen biết nàng nhìn thấy, nhất định sẽ thất kinh.

Nam Cung Thiến Nhu thì đầy nghi ngờ.

Trăn trối á... Hứa Thất An giật mình, nhớ tới lời khóc lóc kể lể tối qua của thẩm thẩm, nói hắn vẻ ngoài xấu xí, bèn bày vẻ đau lòng, trầm giọng xuống, run run rẩy rẩy:

"Thẩm thẩm đối xử không tốt với ta, ta muốn thẩm thẩm nói xin lỗi ta..."

Thẩm thẩm "òa" lên khóc.

"Người chết không nói được. Quái lực loạn thần!"

Hứa Nhị Lang chỉ là Nho Gia Bát phẩm Tu Thân Cảnh, không có thính giác bén nhạy của võ phu, cũng không Vọng Khí Thuật của Thuật sĩ, tưởng đại ca bị thi hoán thật, bèn bước ra, bắt đầu lẩm nhẩm.

Định dùng "Ngôn xuất pháp tùy" của Nho Gia để đại ca lại nằm trở xuống.

"Biến!"

Nhưng phụ thân bên cạnh chợt đánh bay hắn ra. Hứa Bình Chí buồn vui đan xen nhào về phía quan tài, như tiến tới đón lấy trân bảo thế gian hiếm thấy.

"Khoan đã."

Nam Cung Thiến Nhu cản Hứa Bình Chí, nheo mắt quan sát Hứa Thất An đang không ngừng cào tai cào đầu, túm xuống từng nhúm cả da lẫn thịt.

"Cơ thể là sống, nhưng người có phải là người đó hay không, thì khó nói." Nam Cung Thiến Nhu cười nhạt.

Mọi người cả kinh, nhớ tới con mèo cam cổ quái, đến lúc này mới nhận ra có điều không đúng.

Mèo cam vừa phóng qua thi thể, Hứa Đại Lang liền sống lại, khó tránh khỏi làm người ta nghi ngờ kẻ sống lại không phải là Hứa Đại Lang, mà là người khác.

Nam Cung Thiến Nhu, Hoài Khánh công chúa đều là những người có kiến thức rộng rãi, mấy chuyện như nguyên thần đoạt xác dù chưa nhìn thấy nhưng đều đã từng nghe nói.

"Không, hắn nhất định là Đại Lang." Giọng Hứa Bình Chí đầy chắc chắn.

Không lý do gì, ông chỉ biết Đại Lang chết đi rồi sống lại, dù là nguyên nhân gì ông cũng không chịu nổi, cũng không tiếp nhận được.

Đã bị đâm đao vào lòng một lần rồi.

"Nhị thúc, là ta đó. Ta chưa có chết." Hứa Thất An nói.

Ý. . . . . sao giọng thay đổi rồi? Hứa Bình Chí hơi biến sắc.

Tiếng kêu "Nhị thúc" kia rất hùng hồn, đầy từ tính của nam nhân, nghe hay hơn giọng của Đại Lang trước kia nhiều.

Lòng Hứa Nhị thúc trầm xuống, siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm đứa chất nhi chết rồi sống lại: "Ngươi làm sao chứng minh mình là Hứa Thất An?"

Giọng Hứa Bình Chí đầy chất vấn, làm mọi người vốn đã đang nghi ngờ càng thêm cảnh giác.

May mà ta không nương, nếu không còn phải chứng minh nương ta là nương ta... . . Hứa Thất An thầm mắng, nghĩ nghĩ, đáp: "Quýt xanh vừa chua vừa chát, nhưng Nhị thúc lại thấy vỏ của nó có diệu dụng khác."

Mặt Hứa Bình Chí cứng đờ.

Hứa Nhị Lang vẫn không tin đại ca chết rồi sống lại, liếc vẻ mặt kì lạ của phụ thân, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, hỏi:

"Ngươi thật sự là đại ca?"

Trên mặt Hứa Thất An lúc này, thịt cũ với thịt non mới mọc hỗn độn vào nhau, trông vô cùng đáng sợ, nhưng vẫn nhìn tiểu lão đệ với ánh mắt thâm trầm mà sâu sắc, đầy tình cảm nói:

"Trời không sinh Hứa Tân Niên ta, Đại Phụng vạn cổ như đêm dài."

Trong lòng yên lặng bổ sung thêm: ‘Mai kia nữ quyến không ở nhà, Ảnh Mai Tiểu Các ba người được.’

Trời không sinh Hứa Tân Niên ta, Đại Phụng vạn cổ như đêm dài. . . . . Nghe thấy câu này, Nhị thúc và thẩm thẩm liền chắc chắn, kẻ tỉnh lại chính là Hứa Đại Lang, vì đây là một chuyện vặt nho nhỏ của gia đình, nếu không trong nhà, không thể nào biết được.

Bên trong linh đường, mọi người lập tức chuyển hết sự chú ý lên người Hứa tân Niên.

Chử Thải Vi nghĩ là, những lời này nhất định không được để Dương sư huynh nghe thấy, nếu không e là ngày nào mình với các sư huynh đệ Ty Thiên Giám cũng đều sẽ phải bị tẩy não một lần.

Cái câu này không phân cao thấp với mấy câu ngu ngốc của tên ngốc Dương Thiên Huyễn đó. . . . . Nam Cung Thiến Nhu Trương Khai Thái nhíu mày, cảm thấy người có học này của Hứa gia quá là cuồng ngạo, võ phu ghét nhất là phải nghe mấy câu tự sướng quá mức kiểu như này.

Hoài Khánh công chúa không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Hứa Niên đầy ý tứ sâu xa.

". . . . ."

Gương mặt tuấn mỹ của Hứa Nhị Lang đỏ bừng, cả tai cũng đỏ rực. Những lời này bị người nhà nghe thấy đã đủ xấu hổ lúng túng, giờ còn bị đại ca nói ra ngay trước mặt bao nhiêu người ngoài như vậy, sự xấu hổ này đã vượt qua khả năng chịu đựng của Hứa Nhị Lang.

Ước gì hất được đại ca ra, để mình chui vào trong quan tài đó nằm để khỏi mất mặt.

Phù. . . .

Thấy nhi tử thu hút hỏa lực, trở thành tiêu điểm nhìn của mọi người, Hứa Nhị thúc thở phào nhẹ nhõm, có chút vui vẻ.

"Đúng là đại ca rồi!" Hứa Linh Nguyệt reo lên, nhào tới, ôm cổ đại ca, bật khóc nghẹn ngào.

"Nồi to nồi to (đại oa)..." Hứa Linh Âm vui vẻ reo vang, tung tăng chạy về phía quan tài, giang hai tay ra, muốn đại ca cũng ôm mình.

Nhưng Hứa Đại Lang đang bận ôm cơ thể mềm mại của muội muội an ủi, hoàn toàn không chú ý tới tiểu đậu đỏ. =))

Hứa Bình Chí cũng kích động tiến lên, ôm lấy nữ nhi và chất nhi, siết thật chặt, sợ lỡ buông ra, lại bị mất nữa.

Hứa Nhị Lang ngẩng mặt lên, không để cho nước mắt lăn xuống, trước mặt bao nhiêu người, cái kiểu hành động như vậy hắn nhất định không làm được.

"Hừ!"

Cái cằm nhọn của thẩm thẩm hất sang bên, quay mặt đi, vẻ mặt đầy khinh thường, nhưng ngay sau đó, bà cũng ôm miệng bật khóc.

Nam Cung Thiến Nhu tỉnh rụi nhìn mớ thịt chết ở dưới đất, là thịt chết chứ không phải da chết, cau mày hỏi:

"Làm sao ngươi sống lại được?"

"Cơ bản ta không chết..." Hứa Thất An vừa định giải thích, đã thấy Chử Thải Vi giơ tay lên, mỹ nhân mắt to giòn giã hỏi:

"Là Thoát Thai Hoàn ta đưa ngươi phải không?"

Hứa Thất An sững ra, nhưng chỉ trong tích tắc đã khôi phục như thường, phối hợp bày dáng vẻ cảm kích, "Đại ơn đại đức của Thải Vi cô nương, Hứa Ninh Yến không bao giờ quên, hận không được lấy thân báo đáp."

"Phì!"

Chử Thải Vi đỏ mặt, thật ra thì nàng có chút xấu hổ, nàng chỉ giỏi ăn hàng chứ không giỏi nói dối, nàng có giới hạn về đạo đức rất mạnh.

Không giống Hứa Thất An, nói dối thành tánh, kỹ thuật nuôi cá không thua gì cường đạo, mấy lần suýt chết chìm trong hồ nhỏ.

Hứa Thất An nhìn mọi người, biết bọn họ cần lời giải thích, trầm ngâm nói:

"Hôm Vân Châu phản loạn, phản quân vây khốn Bố Chánh Sứ Ty, mạng của mấy người Tuần phủ như treo trên sợi tóc, ta tự biết trận chiến này sinh tử khó liệu, nhớ tới Thoát Thai Hoàn Thải Vi cô nương tặng cho, bèn đánh cuộc... A, tình huống lúc đó nguy cấp, ta không lựa chọn khác.

"Không ngờ Tuần phủ đại nhân lại tưởng là ta chết trận, gây ra động tĩnh lớn như vậy."

Thoát Thai Hoàn, thì ra là như vậy. . . . . đám người Nam Cung Thiến Nhu bừng tỉnh gật đầu.