TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 321: Lột xác (2)

Hoài Khánh nhìn mấy người Hứa Bình Chí vẫn ngơ ngác chưa hiểu, nhàn nhạt giải thích: "Thoát Thai Hoàn là linh đan Ty Thiên Giám Giám Chính luyện chế ra, uống nó sẽ như con nhộng kết kén, bỏ thân xác cũ, ra đời cơ thể mới.

"Dù có bị thương trí mạng, cũng có thể phá kén thành bướm, thu hoạch một cơ thể hoàn toàn mới."

Dược lực của Thoát Thai Hoàn chính là lấy cơ thể cũ làm chất dinh dưỡng, dựng dục ra cơ thể mới, như con nhộng hóa thành điệp.

Nhưng điểm thiếu sót của thuốc này cũng rất lớn, ví dụ như "Chi phí đắt tiền", ví dụ như điều kiện sử dụng hà khắc. Dược liệu sẽ phát tác sau nửa giờ, người dùng đan sẽ chết sau nửa canh giờ, nếu ngươi không chết, nó cũng bắt ép ngươi phải chết.

Rất dễ tạo ra thảm kịch tặng đầu cho người ta.

Nếu bị người ta chém đầu, hoặc chết trước khi dược lực phát tác, thì Thoát Thai Hoàn không cứu lại được.

Nói tóm lại, chính là dược liệu phải phát tác ngay lúc mạng treo một đường.

Sau khi biết hiệu quả của Thoát Thai Hoàn, đám người Nam Cung Thiến Nhu chỉ còn cách cảm khái Hứa Thất An mạng lớn.

Người Hứa gia nghe chỉ biết Đại Lang có thể chết rồi sống lại hoàn toàn là nhờ tiên dược cải tử hồi sinh do Ty Thiên Giám Thải Vi cô nương tặng.

"Thải Vi cô nương, đại ân không lời nào cám ơn hết được." Hứa Bình Chí ôm quyền nói:

"Đại Lang thiếu ngươi một mạng, sau này dù có lên núi đao xuống chảo dầu, ngươi chỉ cần phân phó, nếu nó không chịu làm, Nhị thúc ta sẽ trói nó dẫn nó đi làm."

Chả có làm gì hết, mà nắm luôn mạng ta rồi. Mịa nó, Chử Thải Vi mới là người có lợi nhất... . . Hứa Thất An phối hợp ôm quyền, thiên ân vạn tạ.

"Được rồi, Linh Nguyệt, mau đỡ đại ca ngươi đi ra, người sống thì đừng có trong quan tài, xui xẻo." Hứa Bình Chí rất là vui vẻ.

"Dạ." Hứa Linh Nguyệt đáp, nhưng không đỡ đại ca ngay, mà giúp gỡ những cục máu, thịt khô quắt trên mặt xuống.

Thịt cũ gỡ ra hết, Hứa Thất An thấy đầu mình mát rượi, liền giật mình, cmn, mái tóc lão tử nuôi suốt hai mươi năm mất trong tích tắc rồi.

Chợt, hắn phát hiện Hứa Linh Nguyệt đang si ngốc nhìn mình.

"Mặt ta thế nào?" Hứa Thất An hết hồn, vội đưa tay lên sờ mặt.

Mặt Hứa Linh Nguyệt đỏ bừng, cúi đầu không đáp.

Hứa Thất An không thể làm gì khác hơn là tự bước ra khỏi quan tài, ngó đám người Hoài Khánh Nam Cung Thiến Nhu, thấy bọn họ rõ ràng đều sửng sốt.

Hứa Thất An lúc này, đường cong gương mặt có thể nói là hoàn mỹ, có khí dương cương của nam nhân, mày rậm, mũi cao, đôi mắt đầy có thần, độ cong cùng và hình dáng đôi môi rất là vừa phải.

Ngũ quan không thay đổi, nhưng đẹp đẽ hơn hoàn mỹ hơn.

Đây, đây là tên tiểu tử mình nuôi lớn? Thẩm thẩm khẽ há cái miệng nhỏ, nhìn chằm chằm Hứa Thất An không tin được.

Nam Cung Thiến Nhu bật thốt "Móa".

Chử Thải Vi chẳng biết tình là gì cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần, cảm thấy Hứa Ninh Yến sau khi lột xác đã trở nên càng đẹp mắt hơn.

Hoài Khánh công chúa cũng nhìn mặt hắn mấy giây, sau đó khẽ nghiêng đầu, dời mắt đi.

"Đại ca trông đẹp quá à." Hứa Linh Âm vui vẻ nói, dù đại ca không ôm nàng, nhưng tình cảm yêu thương của nàng dành cho đại ca là không đổi.

"Hồi trẻ ta cũng như vậy đó." Hứa Nhị thúc mừng rỡ nói.

Nói xong, thấy cả nhà đều im lặng quay qua nhìn mình, Hứa Nhị thúc nhất thời lúng túng, bổ sung: "cũng gần như vậy, cũng gần như vậy mà. . . . ."

"Đại Lang không chết?"

Tộc nhân Hứa thị, một lão nhân đứng phía xa bật kêu.

Hứa Nhị thúc bèn đi qua, báo tin vui Hứa Đại Lang chết rồi sống lại và nguyên nhân của nó cho các tộc nhân nghe.

Tộc nhân Hứa thị lúc này mới biết thì ra không phải là thi hoán, Hứa Đại Lang cơ bản không chết, là linh đan diệu dược cải tử hồi sinh của Ty Thiên Giám đã cứu hắn.

Bách tính trong kinh thành có ai mà không biết Ty Thiên Giám, trong thành có rất nhiều dược quán, y quán đều là sản nghiệp của Ty Thiên Giám, Cửu phẩm Thuật sĩ vì tu hành, cứ cách năm ba ngày lại tới y quán xem mạch, y thuật vừa cao siêu giá còn rẻ.

Giải thích xong, Hứa Nhị thúc kéo Hứa Thất An tới hành lễ với các trưởng bối. Tộc nhân Hứa thị đều rất vui, vốn dĩ bản thân chuyện vãn bối trong tộc chết rồi sống lại đã là chuyện đáng để vui rồi, chưa kể, thấy tiềm lực và quan hệ của Hứa Thất An, các tộc nhân dĩ nhiên càng hy vọng hắn sẽ càng bay cao hơn.

Chỉ một thoáng, bầu không khí tang lễ đã trở nên đầy vui vẻ.

Trấn an tộc nhân xong, Hứa Thất An tiễn hai kim la, tiễn Chử Thải Vi, tiễn Hoài Khánh công chúa, rồi đi tắm.

Tộc nhân Hứa thị ở lại Hứa phủ, hỗ trợ dọn dẹp trang trí tang lễ.

... . . .

Leo vào thùng tắm, Hứa Thất An vịn tay lên thành thùng, nhìn xuống mặt nước soi mặt.

"Đẹp trai, lúc này mới có cảm giác xuyên không nè, dù so với kiếp trước của mình vẫn còn có chút chênh lệch." Hứa Thất An vỗ bàn khen hay.

Mặt mũi hắn lúc này vẫn loáng thoáng giữ lại đường nét cũ, nhưng tinh xảo hơn hoàn mỹ, giá trị nhan sắc tăng vọt.

Nằm trong làn nước mát lạnh, Hứa Thất An thoải mái khẽ rên lên, sau đó phiền muộn sờ cái đầu trọc của mình.

Lúc này, một con mèo cam lấy đầu đẩy cửa ra, mềm mại ưu nhã bước chân mèo, đuôi cong lên, đi vào trong phòng.

"Chậc, đã từng nghe tới hiệu quả bất phàm của Thoát Thai Hoàn, hôm nay thấy quả nhiên danh bất hư truyền, khiến một kẻ trông tầm thường như ngươi thay đổi trở nên anh vũ bất phàm."

Thì ra trong mắt đạo trưởng ngươi, ta chỉ là một đồng la tầm thường thôi... Hứa Thất An thấy đau lòng:

"Đạo trưởng lại dùng thói quen của mèo rồi."

"Đừng để ý chuyện nhỏ này." Kim Liên đạo trưởng giơ chân, vỗ xuống đất.

Mèo cam nhảy lên ngồi trên băng ghế để quần áo sạch cạnh thùng nước tắm, miệng phun tiếng người:

"Bần đạo vốn không hề tin ngươi sẽ hy sinh vì nhiệm vụ, hôm nay biết tin ngươi phát tang, liền tới xem một chút. Đúng như dự đoán, cơ thể tuy không còn sinh cơ, nhưng nguyên thần rõ ràng có dao động rất nhỏ."

Nguyên thần dao động quá nhỏ, võ phu sẽ không cảm ứng được, chỉ có đệ tử Đạo Môn mới phát hiện ra.

"Nên bần đạo mới kêu ngươi, để nguyên thần của ngươi mau trở về."

"Đa tạ đạo trưởng."

Hứa Thất An thật lòng cám ơn, nếu không phải đạo trưởng nhảy tới kêu hắn, dù hắn có chết rồi sống lại cũng không ý nghĩa.

Quả nhiên, người hiền tự có thiên tướng, chủ ao cá có ông trời che chở.

"Nhưng phải nói thật là nguyên thần trên người ngươi không dao động chút nào, chết rất là trôi chảy." Kim Liên đạo trưởng nói.

Từ "trôi chảy" là dùng như vậy hả? Hứa Thất An trầm ngâm:

"Suốt đường từ Vân Châu hồi kinh, ta không hề có tri giác, tới tận đêm qua mới mơ màng khôi phục được ý thức."

Ý hắn là, nguyên thần chập chờn rất nhỏ là gần đây mới xuất hiện, là triệu chứng hồi phục.

Kim Liên đạo trưởng gật đầu, cúi đầu, đặt móng vuốt lên mảnh vỡ Địa Thư, tặc một cái: "Ngụy Uyên không có ý thu hồi mảnh vỡ Địa Thư."

Ngụy Uyên đang câu cá? Hứa Thất An sửng sốt, nghe thấy Kim Liên đạo trưởng nói tiếp:

"Nhưng mà, để ngươi gia nhập Thiên Địa Hội, đối với hắn chẳng qua là tiện tay đánh một nước cờ, người đầy mưu trí, bố trí sâu xa. Sau khi ngươi chết, chắc hắn thấy hơi nản chí, không muốn dính vào chuyện Thiên Địa Hội nữa. Mảnh vỡ Địa Thư chôn theo ngươi cũng được, bị ta lấy đi cũng được, đều không sao cả."

Đạo trưởng ngươi quả là hiểu lòng Ngụy Uyên, nhưng mà ngay trước mặt ta, lại đi vạch trần cái thân phận điệp viên hai mặt của ta, ta vẫn sẽ lúng túng đó... . Hứa Thất An cười khan.

"Đúng rồi, chuyện ta sống lại, có thể đừng nói với Lý Diệu Chân được không?" Hứa Thất An nghịch nước.

Kim Liên đạo trưởng dùng đôi mắt mèo màu hổ phách nhìn hắn: "Thanh niên là phải thành thật."

Mịa, có ai không nói khoác trên mạng đâu... hồi đó lúc hắn mới lên mạng, hắn thích ngụy trang thành một nhân tài có trình độ học vấn cao, câu đầu môi luôn là: Xin chào, tôi là người Mỹ, mới vừa xuống máy bay.

Hứa Thất An cười khan thêm mấy tiếng, nhớ lại chuyện ở Vân Châu, hỏi: "Đạo trưởng, đằng sau án Vân Châu có dấu vết tham gia của Thuật sĩ, hơn nữa ít nhất còn là Thuật sĩ Tam phẩm. Ngài biết bao nhiều về Ty Thiên Giám?"

Hắn kể lại Thuật sĩ thần bí trong án Vân Châu cho Kim Liên đạo trưởng nghe.

Kim Liên đạo trưởng hiểu ý Hứa Thất An rất nhanh, trầm ngâm: "Ty Thiên Giám chỉ có một Thuật sĩ Tam phẩm, tên là Tôn Huyện Cơ.

"Nhưng ta cảm thấy Thuật sĩ ra tay ở Vân Châu không phải là hắn, là người khác."

"Ai?" Hứa Thất An vội hỏi.

Kim Liên đạo trưởng nhìn hắn: "Ngươi nghĩ là ta biết à?"

... . hỏi ngươi cũng như không, Hứa Thất An cười: "Đạo trưởng trong lòng ta, luôn là trưởng giả cơ trí, trên thông thiên văn dưới rành địa lý."

Còn là một lão ngân tệ.

Kim Liên đạo trưởng lắc đầu, sửa lại: "Trên thông thiên văn dưới rành địa lý là nho sinh.

"Nhưng mà, Giám Chính nhất định là biết lai lịch của Thuật sĩ kia, chỉ là tâm tư của lão già này, không ai đoán ra được."

Nói xong, Kim Liên đạo trưởng ngắm nghía Hứa Thất An, chậc lưỡi: "Khí huyết, khí cơ thịnh vượng gấp mấy lần, thần hoàn khí túc. Ngươi lúc này, so với lúc rời kinh, tiến bộ rất lớn. Hiệu quả Thoát Thai Hoàn quả thật là bất phàm."

Chính là quá mắc... Kim Liên đạo trưởng tiếc hận nghĩ.

"May mắn thôi may mắn thôi, ba tháng đã bước vào Luyện Thần Cảnh, tư chất ngu độn, tư chất ngu độn mà." Hứa Thất An khiêm tốn.

. . . . . Mèo cam quay đầu bước đi, bỏ lại một câu: "Đi tìm Ngụy Uyên đi, tài nguyên luyện Đồng Bì Thiết Cốt cảnh, ngươi có táng gia bại sản cũng không mua được, nhưng hắn có thể cho ngươi."

Tắm xong, thay quần áo khô, Hứa Thất An cưỡi ngựa ra phủ, chạy thẳng tới nha môn Đả Canh Nhân.