TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 323: Thỉnh bệ hạ ban cho cái chết (2)

Ngày kế, Ngự Thư Phòng.

"Kỳ hạn ba ngày đã qua, mà câu trả lời các ngươi đưa cho trẫm lại là câu ‘Vụ án phức tạp, nhiều điểm khả nghi, thỉnh cho gia hạn thêm mấy ngày’ sao?"

Nguyên Cảnh Đế ném mạnh mấy bản chiết tử lên người ba đại thần.

Chiết tử Đại Lý Tự Khanh, Hình Bộ Thượng Thư, Ngụy Uyên nộp lên đều có cùng một quan điểm giống nhau, cứ như cọp bi bài thi, câu trả lời y hệt.

Nguyên Cảnh Đế tức giận vỗ bàn.

Hình Bộ Thượng Thư xấu hổ: "Bệ hạ, án này có nhiều điểm khả nghi, rất là mơ hồ, vi thần đã dùng hết toàn lực. Thỉnh bệ cho hạ gia hạn thêm mấy ngày."

Đại Lý Tự Khanh thì nói: "Vi thần năng lực chưa đủ, thỉnh cầu cáo lão về quê."

"Các ngươi..." Nguyên Cảnh Đế vung tay, chiết tử, giấy bút mực trên bàn bị hất hết xuống đất, giận tới mức cả người run lên:

"Trẫm muốn chém các ngươi."

Ba đại thần lập tức quỳ xuống, hô to: "Vi thần chết không gì đáng tiếc, bệ hạ bảo trọng long thể."

Đây là lời thoại đối phó đúng không?

Nguyên Cảnh Đế điên tiết.

Đại thần hai bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngay cả những Đô Sử vốn luôn thích tranh cãi với Ngụy Uyên cũng im thin thít.

Vụ án này đương nhiên vẫn phải xử lý, nhưng ý kiến các phe còn chưa thống nhất, phe của Thái tử còn đang suy nghĩ làm sao để giải tội cho trữ quân.

Những phe còn lại thì suy tính nếu phế Thái tử, trữ quân sau này sẽ là hoàng tử nào.

Quan điểm suy nghĩ khác nhau, nhưng có một điểm mọi người đều ngầm thừa nhận, chính là phải kéo dài thời gian chuyện này trước đã. Phúc phi chết không quan trọng, quan trọng là đằng sau vụ án này dính dáng tới tranh giành nền tảng lập quốc.

Đó sẽ là một trận chiến gió tanh mưa máu còn hơn kinh sát.

Các đảng phái cần có thời gian để cân nhắc, chọn phe, bố trí.

Với tình hình cả triều nhất trí như này, dù Nguyên Cảnh Đế cũng chỉ có thể nổi điên mà không làm được gì, trừ phi ông ta không cần biết chân tướng, phế Thái tử ngay tức khắc... Nhưng chắc hẳn sẽ bị nội các không đồng ý.

"Bệ hạ yên tâm đừng vội, vi thần có chuyện bẩm báo." Vương Thủ phụ bước ra khỏi hàng, nhẹ nhàng tạm thời gạt vụ án Phúc phi sang bên, nói:

"Theo vi thần biết, đồng la Hứa Thất An của nha môn Đả Canh Nhân, chưa hy sinh vì nhiệm vụ. Mới ngày hôm qua đã quỷ dị sống lại, chuyện phong tước, thỉnh bệ hạ cho rút lại."

Các đại thần lập tức xì xào.

Tên đồng la họ Hứa kia chưa chết? Trong lòng Đại Lý Tự Khanh và Hình Bộ Thượng Thư phức tạp.

Nguyên Cảnh Đế sửng sốt, cơn giận hạ xuống, nhìn qua Ngụy Uyên, trầm giọng: "Ngụy khanh, Thủ phụ nói thế có thật không?"

"Đúng là thật." Ngụy Uyên chắp tay.

Một Cấp Sự Trung bước ra khỏi hàng, lớn tiếng nói: "Trương Hành Anh báo cáo sai, lừa dối bệ hạ, thỉnh bệ hạ trị tội."

Nguyên Cảnh Đế không phản ứng, nhìn Ngụy Uyên, hỏi tiếp: "Sao lại như vậy?"

"Hứa Thất An không chết, trước khi tử chiến với phản quân, đã dùng Ty Thiên Giám Thoát Thai Hoàn, sau khi kiệt lực thì tiến vào trạng thái chết giả, đến hôm qua mới tỉnh lại. Trương Hành Anh lầm tưởng Hứa Thất An đã hy sinh vì nhiệm vụ, chuyện này không trách ông ta được." Ngụy Uyên giải thích.

Thoát Thai Hoàn. . . . . Nguyên Cảnh Đế nghe thấy, cảm thấy mình vừa ăn phải con ruồi.

Hồi đó ông ta từng cầu Giám Chính thuốc này, Giám Chính không cho, bảo là hết rồi.

Nhưng lúc này, chỉ là một đồng la, lại được dùng thứ linh đan diệu dược mà ông ta cầu mà không được.

"Sao hắn có được thuốc đó?" Khóe miệng Nguyên Cảnh Đế giật giật.

"Ty Thiên Giám Chử Thải Vi tặng cho." Ngụy Uyên trả lời.

Nguyên Cảnh Đế trầm ngâm mấy giây, từ từ gật đầu: "Chuyện phong tước rút lại. Còn nữa, tuyên đồng la Hứa Thất An, nhanh tới gặp trẫm."

Ngụy Uyên tỉnh rụi gật đầu, chắp tay: "Vâng."

... . .

Hứa Thất An nhận được lệnh truyền, trước giờ ngọ vội vung roi phi ngựa tới hoàng cung, Vũ Lâm Vệ kiểm tra xong, cho hắn vào trong.

Trong cửa thành, đại thanh y đứng chắp tay sau lưng đợi đã lâu, bên cạnh là Nam Cung Thiến Nhu.

Hứa Thất An bước nhanh tới, gọi: "Ngụy Công."

Ngụy Uyên gật đầu: "Bệ hạ triệu kiến ngươi, là vì án của Phúc phi." Dừng một chút, ý sâu xa nói: "Chuyện phong tước đã được rút lại."

Quả nhiên là rút lại, tin đã được truyền ra ba ngày rồi, mà cũng còn rút lại được, không tuân quy củ... Hứa Thất An thầm mắng trong lòng, nói:

"Ta biết rồi."

Theo Ngụy Uyên đi tới Ngự Thư Phòng, Nguyên Cảnh Đế không ở đây, thái giám nói: "Bệ hạ ở Linh Bảo Quan, ngồi tĩnh tọa với quốc sư, sau giờ ngọ mới trở về, ngươi chờ đi."

Chờ một cái, suốt một canh giờ.

... .

Linh Bảo Quan, kết thúc tĩnh tọa, Nguyên Cảnh Đế tinh thần phấn chấn mở mắt ra, thở dài: "Quốc sư, chừng nào trẫm mới có thể kết thành kim đan?"

Lạc Ngọc Hành mặc đạo bào, đẹp nghiêng nước nghiêng thành mắt vẫn nhắm, giọng nói từ tính dễ nghe: "Chừng nào bệ hạ bỏ được chính vụ, dốc lòng tu đạo, ngày đó kim đan trong tầm tay."

Nguyên Cảnh Đế nhìn chằm chằm đạo cô tuyệt đẹp trước mặt, mặt mày diễm lệ, mị lực câu hồn người, giữa mi tâm điểm chu sa càng làm nổi bật như tiên tử.

Một tiên tử có thể khinh nhờn.

Nguyên Cảnh Đế lại thở dài, thật ra thì chỉ cần song tu, là ông ta có thể tiến thêm một bước rồi. Có điều, dù là vua của một nước, ông ta cũng không cưỡng ép đạo đầu Nhân Tông được.

Chưa nói tới chuyện đối phương là Nhị phẩm cao thủ, dù có thể áp chế về võ lực, nhưng chuyện song tu, cần hai người phải phối hợp tâm pháp, không thể cưỡng cầu.

"Chừng nào Quốc sư sẽ vào Nhất phẩm?" Nguyên Cảnh Đế hỏi.

Lạc Ngọc Hành khẽ lắc đầu.

"Ài, tâm tư của Giám Chính, càng ngày trẫm càng nhìn không thấu. Ngày đó trẫm hỏi ông ta Thoát Thai Hoàn, ông ta không cho, không ngờ hôm nay trẫm mới biết, một đồng la nho nhỏ, mà cũng được dùng linh đan diệu dược này."

Lạc Ngọc Hành mở mắt ra, tò mò: "Đồng la?"

Nguyên Cảnh Đế khoát tay: "Người này không đáng nhắc tới, trẫm về cung trước, ngày mai lại tới ngồi tĩnh tọa ngộ đạo với quốc sư."

Ông ta lên xa giá trở về cung, biết Hứa Thất An đang ở Ngự Thư Phòng chờ mình, nhưng không qua ngay, mà đi tắm một trận đã đời, mới lững thững đi tới.

Trong Ngự Thư Phòng.

Hứa Thất An cất cao giọng: "Ty chức bái kiến bệ hạ."

Nguyên Cảnh Đế nhìn hắn chằm chằm hắn, không nói chuyện Thoát Thai Hoàn, cũng không khen ngợi công lao hắn lập được ở Vân Châu, nói:

"Mấy hôm trước, Phúc phi rơi lầu bỏ mạng, phía sau vụ án có ẩn tình khác, trẫm cho ngươi ba ngày, tra rõ án này. Nếu không, nghiêm trị không tha."

Hứa Thất An lập tức chắp tay, khom người chín mươi độ, hô lớn: "Thỉnh bệ hạ ban cho cái chết."

... .