TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 324: Hằng Viễn: Số ba, thật ra thì ta đã biết thân phận chân thực của ngươi từ lâu (1)

... . Nguyên Cảnh Đế mắc nghẹn, không ngờ Hứa Thất An lại trả lời như vậy.

Mỗi lần bị ông ta gây khó khăn, liền hô to "Thần xin cáo bệnh" là cách thức của đám lão già quan trường, không ngờ, đồng la nhỏ này còn nhanh lẹ dứt khoát hơn, xin chết luôn.

Nguyên Cảnh Đế soạt một cái sầm mặt. Cấp trên thích nói nặng lời để biểu hiện sự uy nghiêm, trên có hoàng đế, dưới tới Huyện lệnh, đều thích nói: Cho trẫm/ Bổn quan thế này thế này, nếu không kêu ngươi thế này thế này.

Việc này chẳng có gì cả, dù gì tôn ti khác biệt, bề tôi với người hầu chỉ có thể chịu đựng, ngoan ngoãn lĩnh mệnh mà thôi.

Không ngờ, đồng la này lại đánh ngược về, làm Nguyên Cảnh Đế cảm thấy khó chịu.

Nhất là nhìn Hứa đồng la đã thay đổi rất nhiều, trong lòng Nguyên Cảnh Đế càng mất hứng, đồng thời cảm khái Thoát Thai Hoàn không hổ là linh đan diệu dược trăm năm hiếm thấy.

Sáu mươi năm, Giám Chính cũng chỉ luyện được ba viên mà thôi.

Nguyên Cảnh Đế lạnh lùng: "Hứa Thất An, ngươi tưởng trẫm sẽ không giết ngươi?"

Nguyên Cảnh Đế tại vị đã ba mươi sáu năm, uy nghiêm đế vương cực thịnh, không khí bên trong Ngự Thư Phòng như hạ xuống, đám hoạn quan lập tức cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn mặt rồng.

Kẻ có thể thản nhiên như thường trước mặt hoàng đế chỉ có Ngụy Uyên.

Hứa Thất An dĩ nhiên sẽ không tiếp tục chống đối, hắn không hoảng loạn chút nào, phong thái lập tức thay đổi, chuyển thành vâng vâng dạ dạ, nói:

"Bệ hạ thứ tội, ty chức ở Vân Châu bảo vệ Tuần phủ đại nhân, chiến đấu với quân phản loạn lục chiến, chém địch bao nhiêu người.

“Ty chức ở Vân Châu dốc hết tâm huyết, phá vụ án Bố Chánh Sứ Tống Trường Phụ cấu kết Vu Thần Giáo, trả trong sạch cho Đô chỉ huy sứ Dương Xuyên Nam.

"Những việc nhỏ nhặt không đáng kể, ty chức tuyệt đối sẽ không lấy giành công. Cả án Tang Bạc lẫn án Bình Dương Quận chúa, ty chức cũng đã quên từ lâu, tuyệt không lôi chuyện cũ ra để kể.

"Chỉ là ty chức đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề, tinh thần suy kiệt, sau khi tỉnh lại thì thường bị nhức đầu, quả thực là không khả năng phân ưu vì bệ hạ."

Nguyên Cảnh Đế nhìn hắn chằm chằm, nhất thời lại không nói ra được lời độc ác.

Tiểu đồng la này cố ý lôi những vụ án lớn kia ra để nâng cao công trạng của mình, củng cố vị trí công thần của hắn, sau đó lấy lý do cơ thể không ổn ra để làm cớ từ chối, hoàn toàn rành rẽ kỹ xảo nói chuyện của triều đình.

Ngụy Uyên liền nói thêm vào: "Bệ hạ, Hứa Thất An chỉ là một đồng la, dù năng lực có tốt, nhưng tinh khí thần đã bị hao tổn nghiêm trọng. Đương nhiên dù có hi sinh hắn cũng sẽ không tiếc, nhưng làm ảnh hưởng, trễ nãi vụ án, khiến Phúc phi chết trong minh bạch, đó mới là chuyện lớn."

Dừng một chút, ông quay qua nhìn Hứa Thất An, nói tiếp: "Ngươi trở về an tâm dưỡng thương đi, bệ hạ sẽ không sai binh đói đi làm việc đâu."

Hoàng đế không dùng binh đói...

Nguyên Cảnh Đế nhìn Ngụy Uyên, khẽ trầm ngâm, nói: "Hứa Thất An, Dưỡng Thần Hoàn của Ty Thiên Giám ngươi cần bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. Linh Bảo Quan cũng không thiếu linh đan diệu dược, nếu cơ thể ngươi khó chịu, trẫm có thể thưởng cho ngươi mấy viên dược.

"Công lao ngươi ở Vân Châu, trẫm đều nhớ trong lòng, có ý muốn phong cho ngươi làm Tử tước. Hoàng ân cuồn cuộn, chớ có phụ lòng."

Nói cho cùng, Hứa Thất An chỉ là một nhân vật nhỏ, chưa đáng để Nguyên Cảnh Đế phải tận lực gây khó khăn, nội các đề nghị hủy việc phong tước, Nguyên Cảnh Đế cũng biết thời biết thế.

Nhưng hiện giờ phải dùng Hứa Thất An, Nguyên Cảnh Đế không ngại cho hắn chút lợi ích, nhưng trong lòng ông ta không vui, ông ta biết mình đã bị gài.

"Tạ long ân bệ hạ, bệ hạ anh minh thần vũ, thiên cổ nhất đế." Hứa Thất An nói to.

Nguyên Cảnh Đế khẽ vuốt cằm: "Trẫm muốn sớm ngày có được chân tướng vụ án."

"Ty chức cúc cung tận tụy, có chết không từ."

Thấy đồng la nhỏ thức thời, Nguyên Cảnh Đế thấy thoải mái hơn một chút, nhàn nhạt nói: "Lui ra đi."

... . .

Cùng Ngụy Uyên rời khỏi Ngự Thư Phòng, bước trên quảng trường vắng rộng, Ngụy Uyên nheo mắt, mắt nhìn phía trước, nở nụ cười nhàn nhạt: "Học được chưa?"

"Học được rồi." Hứa Thất An nói.

Hắn quả thật đã học được, chứ không giống hồi xưa khi đi học, thầy giáo đứng trên bục giảng gõ vào bảng đen, hỏi: Các em hiếu chưa?

Hắn gào lên nói đại: Dạ hiểu!

Đạo lý Ngụy Uyên muốn dạy hắn rất đơn giản, hoàng đế cũng là người, hoàng đế cũng có nhược điểm, cũng có lúc bị quy củ trói buộc, không phải tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm.

Đồng thời, hoàng đế cũng không phải là vạn năng, hoàng đế cũng có nhu cầu, chỉ cần ngươi có thứ hắn "Cần", ngươi sẽ có không gian thoải mái để làm việc.

Cũng ví dụ như lần này, ba pháp ty đều từ chối xử lý, kéo dài vụ án, Nguyên Cảnh Đế có thể làm sao? Quá lắm là trừng phạt, nhưng lại không thể bãi quan, hay chém đầu.

Với bối cảnh như vậy, Hứa Thất An liên tục phá mấy án lớn chính là ứng cử viên tốt nhất.

Nếu hoàng đế muốn dùng ngươi, thì ngươi tranh thủ lợi ích cho mình là việc hợp lý.

Một khi trở thành Tử tước, Hứa Thất An có thể ra chút cố gắng làm việc tượng trưng, nhưng vì "Năng lực chưa đủ" không phá án nổi, thì cũng hợp tình hợp lý.

Dù gì hắn cũng không phải là tiên nhân.

Khi đó, đương nhiên Nguyên Cảnh Đế sẽ tức giận, nhưng lúc đó Hứa Thất An đã là Tử tước, quá lắm thì chỉ bị chút trừng phạt, trượng trách, phạt bổng, hạ chức gì đó mà thôi,.

Nhưng tước không phải nói bỏ là bỏ. Tước là thủ đoạn để triều đình lung lạc lòng người, phải lập được công lao hãn mã mới được trao tước.

Nên, muốn thu hồi tước, điều kiện cũng rất nghiêm khắc, không phải hoàng đế nói bỏ là bỏ. Nếu thế, thì tước trở nên quá rẻ mạt, không thể phục chúng.

Còn chuyện Nguyên Cảnh Đế có khả năng giựt nợ hay không, Hứa Thất An và Ngụy Uyên không hề nghĩ tới. Đường đường là vua của một nước, không thể nào vô lại như vậy. Với lại, nếu Nguyên Cảnh Đế giựt nợ, Hứa Thất An cũng có thể kéo dài vụ án.

Trên có kế sách, dưới có đối sách.

"Hứa đại nhân xin dừng bước."

Sau lưng vọng lên một tiếng gọi chói tai.

Hứa Thất An với Ngụy Uyên dừng lại, là lão thái giám bên cạnh Nguyên Cảnh Đế đang đuổi theo, cầm một tấm kim bài.

"Đây là kim bài bệ hạ ngự ban, Hứa đại nhân có thể vào cung tra án bất cứ lúc nào, nhưng phải có người hầu trong cung đi cùng." Lão thái giám dâng kim bài.

Hứa Thất An nhận lấy, ước lượng một chút, khá là nặng.

Tấm kim bài này khác với tấm kim bài lần trước hắn được nhận, mặt trước có một chữ ‘nội’, nghĩa là kim bài cho phép được đi lại bên trong hoàng cung, có cấp bậc cao hơn tấm kia.

"Làm phiền công công." Hứa Thất An chắp tay.

Lão thái giám gật đầu, không nói gì thêm, xoay người đi về.

"Công công khoan đã." Hứa Thất An gọi.

Lão thái giám xoay người lại nhìn hắn.

"Bệ hạ long ân cuồn cuộn, Bổn quan định lập tức tra án ngay hôm nay, thỉnh công công phái người hầu đi chung với ta." Hứa Thất An nói.

Người hầu là thái giám có cấp bậc thấp nhất... Dùng chữ "Thái giám" cho người này là chưa chính xác, thái giám là một loại thân phận, chức vị.

Người hầu là cấp bậc thấp nhất... vị trí kém cỏi nhất.

Lão thái giám rất thưởng thức thái độ làm việc tích cực của Hứa Thất, nụ cười trên mặt liền đậm lên hẳn, hỏi: "Chúng ta lắm mồm hỏi một câu, Hứa đại nhân định tra bắt đầu từ đâu?"

Hứa Thất An toét miệng cười: "Từ Lâm An công chúa."

Lão thái giám trở lại Ngự Thư Phòng, chỉ một chốc sau, một hoạn quan trẻ tuổi vọt ra, chạy tới hành lễ với Ngụy Uyên và Hứa Thất An.

Hứa Thất An gật đầu, đưa Ngụy Uyên đến cửa cung, rồi đi với người hầu, chuyển hướng tới Thiều Âm Uyển của Lâm An công chúa.

... . . .

Thiều Âm Uyển.

Trong hậu hoa viên vắng lặng, Lâm An ngồi trong đình, nhìn hồ nước ngẩn người.

Đêm qua hồ nước đã đóng băng, nhưng lúc này, nhờ có nắng ấm chiếu xuống, băng đã đang dần tan ra, chỉ còn lại mấy tảng nhỏ lờ lững.

Mới có nửa tuần, Lâm An đã gầy hẳn đi, gương mặt đầy đặn trở nên nhòn nhọn, đôi mắt hoa đào vốn trong veo như nước nay trở nên ngơ ngác, nhìn ai cũng đờ đẫn mơ màng.

Lúc này, vẫn không thần thái.

Từ nhỏ đến lớn, trừ lần bị Hoài Khánh đánh, nàng lúc nào cũng không buồn không lo, xuôi gió xuôi nước.

Vì Nguyên Cảnh Đế tu đạo sớm, con tuy không ít, nhưng cũng không tính là nhiều, hoàng tử hoàng nữ lục đục với nhau không ghê gớm lắm.

Hơn nữa bào huynh là Thái tử, bản thân nàng thì biết làm nũng, dễ thương đáng yêu làm người ta thích, nên vẫn luôn xuôi gió xuôi nước.

Nhưng mấy ngày nay tin dữ không ngừng kéo tới, làm nàng bị đả kích khá nặng.

Hôm nay mới vừa khóc một trận ở chỗ mẫu phi, hai nương nữ lo cho tiền đồ của Thái tử, khi trở về, Lâm An liền tới đây ngồi để suy nghĩ.

Nếu đổi là Hoài Khánh, nàng ấy nhất định sẽ vô cùng kiên cường, Hoài Khánh là loại nữ nhân không có bất kỳ chuyện gì đánh ngã được... . Thái tử ca ca chắc chắn là không làm ra loại chuyện đó, nhưng là ai hãm hại huynh ấy? Tứ hoàng tử, bào huynh của Hoài Khánh ư?

Lâm An vô thức nghĩ.

Nàng không thông minh được như Hoài Khánh, học hành lại kém, lúc học kinh thư Thái phó cứ luôn phải dùng trúc điều đánh lên bảng để uy hiếp, nàng mới chịu rề rà uất ức học mấy bài.

Nhưng nàng không ngu, với tiền đề là Thái tử ca ca chắc chắn bị oan, chỉ cần nhúc nhích đầu óc một chút, suy nghĩ một chút nếu Thái tử ca ca bị phế, ai là người được lợi lớn nhất, nhân vật khả nghi lập tức nổi lên ngay.

Vừa nghĩ ra điều này, đôi mắt Lâm An linh động hẳn, đầu óc cũng trở nên vận động tích cực hơn, nghĩ ra nhiều vấn đề khác.

Ví dụ như, Tứ hoàng tử âm thầm sát hại Phúc phi, giá họa Thái tử ca ca thế nào. Ví dụ như, đồng đảng của Tứ hoàng tử là ai, hoàng hậu? Hay Hoài Khánh?

Vân vân.

Sau đó, càng nghĩ càng không hiểu, càng nghĩ càng hỗn loạn, nàng bực bội vỗ lên đầu mình.

"Nếu hắn vẫn còn sống thì tốt biết mấy, chỉ cần pặc một cái là phá được án rồi. Lâm An dậm chân bực bội.

Rồi mặt nàng sụp xuống, chân mày rũ rượi, mọi cảm xúc đều không còn.

Nhưng. . . . . Hắn đã không còn nữa rồi.