Tiểu hoạn quan cúi đầu, nói: "Hứa công tử đầu tiên tới Thiều Âm Uyển của Lâm An công chúa, hai người ở đằng sau núi giả nói gì đó rất lâu, lúc đi ra, Lâm An công chúa hốc mắt đỏ bừng, như vừa mới khóc. . . . ."
Nghe đến chỗ này, Nguyên Cảnh Đế cau mày cắt ngang: "Bọn chúng ra sau núi giả làm gì?"
Lão thái giám nhìn nét mặt của Nguyên Cảnh Đế, biết bệ hạ không vui. Công chúa và Hứa đồng la đi ra sau núi giả, sau đó công chúa mắt đỏ bừng đi ra.
Điều này thực làm người ta dễ nghĩ ngợi.
"Phải nói cho thật." Lão thái giám trợn mắt.
"Là... Là vì Lâm An công chúa lúc ấy xách đao chạy tới. Hứa đồng la thấy thế, vội trốn ra sau núi giả. Chính là nô tài nói cho công chúa điện hạ, biết Hứa đồng la trốn ở đó." Tiểu hoạn quan vội giải thích, trong lòng lo sợ, không dám giấu giếm.
Lão thái giám quay qua nhìn Nguyên Cảnh Đế, thấy lệ quang trong mắt bệ hạ tắt đi, thì thở phào, nói: "Ngươi nói tiếp."
"Sau đó Hứa đại nhân với công chúa đi tiền thính, nô tài bị đuổi ra, điện hạ với Hứa đại nhân ở trong phòng nói chuyện hai khắc. Nội dung nói chuyện là gì thì nô tài không biết." Tiểu hoạn quan nói tới chỗ này, cuối cùng cũng thể hiện được sự uất ức của mình:
"Không phải nô không tận chức, nhưng thái độ của Hứa đại nhân cương quyết quá."
Nói xong, hắn dùng cẩn thận liếc Nguyên Cảnh Đế qua khóe mắt.
Nhưng hắn đã phải thất vọng, vì Nguyên Cảnh Đế không có một biểu lộ nào. Tiểu hoạn quan đành phải kể tiếp: "Sau đó Hứa đại nhân dẫn nô tài với Lâm An công chúa, đi xem di thể của Phúc phi nương nương.
"Trong quá trình, Hứa đại nhân muốn đụng chạm di thể Phúc phi nương nương, nô tài hết sức ngăn cản, nhưng mà không thành công, bị hắn đá cho một cước."
Đâu phải tự nhiên người ta nói tiểu quỷ khó dây dưa, một cước đó, tiểu hoạn quan ghi khắc vào trong lòng, chính là chờ tới lúc này để xử Hứa Thất An.
Quả nhiên, Nguyên Cảnh Đế nhíu mày.
Lão thái giám đã bồi bạn với ông ta mấy chục năm, bèn hỏi thay chủ tử: "Nghiệm thế nào?"
"Không ngừng sờ tới sờ lui rất lâu." Tiểu hoạn quan đáp.
Hắn không dám nói quá, vì nếu Nguyên Cảnh Đế tức giận, cho người đi kiểm tra hư thực, gọi Hứa Thất An chất vấn, thì lời nói dối sẽ bị lòi ra ngay, tội khi quân, tiểu hoạn quan không dám phạm.
Lão thái giám hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó. . . . . thì rời khỏi." Tiểu hoạn quan nói: "Nhưng mà Hứa đại nhân có nói với Lâm An công chúa, cái chết của Phúc phi có điểm kỳ quặc."
"Có gì kì quặc?" Nguyên Cảnh Đế rốt cuộc lại mở miệng, tư thế ngồi trở nên nghiêm túc hơn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm tiểu hoạn quan.
"Hứa đại nhân nói, bình thường rơi lầu, thì mặt phải hướng xuống dưới, chứ không phải là phần lưng hướng xuống dưới, nhưng Phúc phi khi chết lại là lưng hướng xuống dưới. Có khả năng là bị người đẩy xuống."
Tiểu hoạn quan thuật lại tất cả phân tích của Hứa Thất An cho Nguyên Cảnh Đế nghe.
Bị người đẩy xuống té chết... Nguyên Cảnh Đế nheo mắt, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, trầm ngâm hồi lâu, nói:
"Lui ra đi."
Tiểu hoạn quan cáo lui rời khỏi.
Lão thái giám cười nịnh nọt: "Giá Hứa Thất An quả nhiên danh bất hư truyền, ba pháp ty điều tra bao nhiêu ngày, mà không làm gì được, hắn vừa tới, đã lập tức phát hiện ra đầu mối. Kỳ hạn phá án, chỉ trong tầm tay."
Nguyên Cảnh Đế hừ lạnh: "Ba pháp ty không phải là không phá được án, mà là không muốn làm. Nhưng mà, Hứa Thất An quả thật có chút bản lãnh."
Ông ta vẫn thấy hài lòng.
Dừng một chút, Nguyên Cảnh Đế nói tiếp: "Truyền khẩu dụ của trẫm, bảo nội các thảo chiếu thư, mở lại chuyện phong tước cho Hứa Thất An."
Lão thái giám lĩnh mệnh lui ra khỏi tẩm cung, nhưng không đi nội các ngay, mà tìm tiểu hoạn quan đi theo Hứa Thất An phá án, tát hắn một cái.
"Cha nuôi?"
Tiểu hoạn quan uất ức bụm mặt.
"Đây là lúc nào rồi, mà mi còn dám giờ trò đùa bỡn với ta? Ngươi tưởng bệ hạ nghe không hiểu hả? Có biết mình mới đi một vòng qua quỷ môn quan không?" Lão thái giám nói rất nhanh, giọng tàn bạo:
"Chuyện Phúc phi khiến bệ hạ phiền não, ngươi vào ngay lúc này, còn dám giở trò vặt trước mặt bệ hạ, hôm nay ngươi không bị gì là mạng ngươi lớn đó.
"Bảo ngươi đi theo giám thị Hứa Thất An, thì ngươi phải giám sát cho thật tốt, đừng có mang theo tư tâm, hắn tiếp xúc những ai, làm cái gì, đều liên quan tới phi tử, công chúa và các hoàng tử. Ngươi không được bỏ một tí thành kiến hay quan điểm riêng tư của mình vào trong đó, nếu không chính là chõ mũi vào chuyện của dòng dõi quý tộc thiên hoàng."
Hứa Thất An làm những việc gì, bệ hạ sẽ tự mình phán đoán, tiểu hoạn quan dám đưa quan điểm cá nhân của mình vào, chính là dám chõ mũi vào gia quyến của hoàng đế.
Tiểu hoạn quan cúi đầu, lo sợ nói: "Nhi tử đã hiểu rồi."
Lão thái giám hừ một cái: "Hứa đại nhân đuổi ngươi ra ngoài, là vì tốt cho ngươi, những lời không nên nghe thì đừng nghe, nếu không ngày kết án, chính là ngày đầu ngươi rơi xuống đất."
Tiểu hoạn quan sửng sốt, mấy giây sau, hắn mới nghĩ ra, sắc mặt ảm đạm hẳn, sau lưng mướt mồ hôi lạnh.
Mối hận một cước kia của Hứa Thất An tan thành mây khói.
... . .
Hoàng hôn.
Hứa Thất An ngồi trên lưng ngựa, con ngựa cái nhỏ đáng yêu lọc cọc thong dong bước đi, hắn nheo mắt, đón ánh nắng mặt trời đã chuyển thành màu cam, ậm ừ mà hát:
"Đi trên con đường nhân gian, gánh lá cờ đi ngược gió, làm quan không ăn chơi không tham lam, trong lòng trăm họ sẽ có ngươi..."
Con ngựa cái nhỏ lọc cọc chạy vào con hẻm Giáo Phường Ty.
Vào đầu hẻm, Hứa Thất An tung người xuống ngựa, ném dây cương cho sai vặt đứng canh ở đầu hẻm quản, tiện thể ném luôn cho một mẩu bạc vụn.
Cửa Ảnh Mai Tiểu Các đóng kín, đóng cửa dẹp tiệm rồi?
Hứa Thất An liếc ánh chiều tà phía tây, thầm nghĩ giờ này, Giáo Phường Ty lẽ ra đã phải mở cửa buôn bán rồi chứ.
"cốc cốc cốc. . . . ."
Hắn ngẩng đầu, gõ mạnh vào Ảnh Mai Tiểu Các viện môn, không lâu sau, cửa hé mở, sai vặt thò đầu ra khe cửa, nói ngay:
"Ảnh Mai Tiểu Các không tiếp tửu khách, khách hay là tới biệt viện khác... . ."
Cửa mở hẳn, sai vặt nhìn thấy Hứa Thất An thì sững ra, lắp bắp: "Ngươi, ngươi là..."
"Ta là Hứa đại quan nhân của nương tử các ngươi." Hứa Thất An nhíu mày.
"Quỷ!"
Sai vặt hét lên, co chân bỏ chạy. Hai cái chân đạp nhanh, nhưng đạp rồi mới phát hiện mình đang dậm chân tại chỗ, cổ áo đã bị Hứa Thất An túm lấy.
"Kêu bậy bạ cái gì, ta còn sống mà." Hứa Thất An đưa tay còn lại lên, tát cho hai cái không đau nhưng vang rất to, hỏi:
"Tay bổn quan có hơi ấm đúng không?"
Cảm giác nóng rát làm sai vặt tin Hứa Thất An trước mặt là người sống, nhưng mà thấy lạ, sao vẻ ngoài của hắn thay đổi nhiều thế, da dẻ còn đẹp lên nữa.
"Ngài quay về rồi, Phù Hương nương tử hôm nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, buồn rầu không vui, người cũng gầy đi nhiều lắm." Sai vặt vội kiếm độ thiện cảm cho chủ tử nhà mình.
Dù hắn rất tò mò lý do Hứa Thất An chết rồi mà sống lại, nhưng không dám mở miệng hỏi.
"Ta đi báo cho nàng ấy ngay, nói ngài đã trở về."
"Ngươi nói với nàng có khách đến thăm, hỏi nàng có ra bồi rượu hay không." Hứa Thất An nói.
Sai vặt vội chạy vào trong sân, tới cửa phòng Phù Hương, hô: "Nương tử, có khách tới, hỏi ngài có ra bồi rượu không."
Phù Hương không trả lời, trong phòng vọng ra tiếng nha hoàn quở trách: "Nương tử trong người khó chịu, không bồi rượu. Ai bảo ngươi mở cửa, có còn muốn giữ cái móng chó nữa không."
Hứa Thất An tằng hắng, "Phù Hương nương tử không ra bồi khách, vậy ta đi."
Trong phòng chợt im bặt, sau đó vọng ra tiếng Phù Hương run run: "Hứa lang?"
Giọng nói của hắn thay đổi rất nhiều, làm Phù Hương nhất thời không dám chắc chắn.
Hứa Thất An cười: "Là ta."
Trong phòng vang lên tiếng loảng xoảng, như có thứ gì đó bị đụng ngã, sau đó là tiếng nha hoàn kinh hô: "Nương tử, từ từ thôi..."
Cửa phòng mở ra, Phù Hương mặc váy dài màu trắng, chân ngọc trắng muốt, tóc đen nhánh lộn xộn, thô bạo đẩy cửa vọt ra.
Một người đứng dưới mái hiên, một người đứng ở trong viện, hình ảnh như dừng lại.
Hứa Thất An bất đắc dĩ nói: "Bên ngoài lạnh, đi vào trong phòng."
Phù Hương lúc này mới gào lên, chạy ào vào trong lòng hắn, khóc rống lên.
... . .