"Chuyện đã xảy ra là như vậy, ta chẳng những không chết, ngược lại còn được nhân họa đắc phúc, thu được rất nhiều ích lợi."
Hứa Thất An ngồi yên bên bàn, uống rượu ngon của Giáo Phường Ty, giải thích lý do mình sống lại cho Phù Hương nghe.
Phù Hương ngồi bên giường nhỏ, gấu quần khẽ vén lên, lộ đôi chân dài trắng muốt, phần da ở bắp chân có một vết bầm, đang được nha hoàn hỗ trợ xức dược cao.
Là do vừa rồi chạy nhanh quá, bị đụng trúng.
Tâm tình Phù Hương lúc này rất phức tạp, vừa có niềm vui vì mất rồi có lại, vừa có sự bi thương và rung động, trong lòng trống rỗng.
"Chỉ cần nghĩ tới Hứa lang đã hy sinh vì nhiệm vụ, là trong lòng ta liền thấy trống rỗng."
"Không sao không sao, một chút nữa ngươi sẽ thấy tốt hơn thôi."
Lúc mặt trời hoàn toàn xuống núi, một hàng nha hoàn đưa vào đầy một bàn thức ăn ngon, bay trên trời, bơi trong nước, bò dưới đất đều có cả.
Hai người ngồi bên bàn uống rượu, đề tài thì thoải mái, không có chủ đề.
"Thật ra trong giới nho lâm kinh thành, rất nhiều người có học rất kính nể Hứa lang, hôm qua lúc nghe tới Giáo Phường Ty, nghe tin ngài hy sinh vì nhiệm vụ, những người đó đều thở dài than thở, nói ông trời cắt đứt đường sống của Hứa Ninh Yến, chính là cắt đứt thơ đàn của Đại Phụng sau này."
"Nhắc tới mới nói, hôm đó ta đối mặt với mấy ngàn quân phản loạn, một mình khổ chiến, trong lúc kiệt lực, có nghĩ ra một bài từ." Hứa Thất An cầm ly rượu.
Mắt Phù Hương tỏa sáng lấp lánh, mặt nở nụ cười sáng rỡ, vô cùng mong đợi: "Ta muốn nghe tác phẩm mới của Hứa lang."
Luôn cảm thấy hơi xấu hổ khi đi đạo văn... mình đúng là một người đàn ông chính trực... Hứa Thất An thầm nghĩ, nhưng đến lúc cần giả ngầu, vẫn nhất định làm.
Hắn im lặng mấy giây, để khí chất của mình trở nên trầm tĩnh, từ từ nói:
"Tuổi trai hào hiệp,
Kinh đô kết bạn hùng.
Lòng thẳng rộng,
Đầu tóc dựng.
Bàn luận chung,
Sống chết cùng,
Lời hứa ngàn vàng trọng." (Bài Lục châu ca đầu, Nguồn: Nguyễn Xuân Tảo, Tống từ, NXB Văn học, 1999)
Phù Hương si ngốc nhìn hắn, đôi con ngươi lấp loáng ánh nước, quyến rũ và mê ly.
Trong lòng nghiền ngẫm lời bài thơ. Dù bài thơ không trọn vẹn, nhưng trong đầu vẫn hiện ra hình ảnh hắn đối mặt mấy ngàn quân phản loạn, thấy chết không sờn.
Nàng càng thêm si mê người nam tử này, không kiềm chế nổi.
"Đừng có ngẩn người ra nữa, ta nói nó với nàng là có mục đích." Hứa Thất An gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn.
"Mục đích?"
Phù Hương tỉnh hồn, mặt ngơ ngác.
"Truyền nó ra ngoài giúp ta. Giáo Phường Ty là nơi thích hợp tuyên truyền những sự tích chói lọi như này nhất."
Trương Tuần phủ không viết bài từ này của hắn vào trong tấu chương thượng bẩm, thật là hồ đồ. Làm quan trường và nho lâm kinh thành tới giờ không ai có vinh dự đọc được kiệt tác này của hắn.
Bọn họ hẳn là nóng lòng lắm.
"... À."
Ăn bữa tối xong, nha hoàn nấu nước nóng, chuẩn bị hầu Hứa đại quan nhân tắm.
"Ngươi lui ra đi." Hứa Thất An đuổi nha hoàn đi, chỉ để lại một mình Phù Hương trong phòng.
Phù Hương khoác lụa mỏng, bước vào thùng tắm, Hứa Thất An mới tháo mũ lông chồn trên đầu ra.
Lộ ra một cái đầu to trơn bóng.
"Phụt... ."
Phù Hương không nhịn được, phì ra cười, nằm bò lên thành thùng cười điên cuồng.
Có gì buồn cười, dù ta bị trọc, nhưng mà ta trở nên mạnh mẽ hơn... . Hứa Thất An trợn mắt nhìn nàng.
Cái đầu này chắc phải chừng gần nửa năm mới lại mọc tóc ra được.
... .
Ngực của Phù Hương không còn là ngực khi Hứa Thất An gối đầu lên, nó biến thành cái gối đầu lượn sóng.
Nếu Hứa Thất An đè luôn cả người lên, nó sẽ thành sữa rửa mặt.
Tắm xong, hai người nằm trên giường nói chuyện với nhau, Phù Hương hơi tức ngực, không thở được, bèn đẩy cái đầu trọc bự trên ngực mình ra.
"Phụt!"
Hứa Thất An bắn một tia khí cơ, làm tắt nến.
Ngày hôm sau, hoa khôi nương tử hầu hắn mặc đồ xong, Hứa Thất An từ biệt nàng hoa khôi quyến luyến không thôi nhưng vành mắt thâm quầng kia.
Nha hoàn của Ảnh Mai Tiểu Các nhìn theo bóng lưng Hứa Thất An rời khỏi cửa, xì xào bàn tán:
"Hứa công tử lợi hại thật đó, ta nghĩ nương tử nên thay giường trong phòng đi thôi."
"Đúng thế, nó bây giờ cứ ngồi xuống là kêu, sắp gãy luôn rồi, thật là khổ cực cho nương tử." =))
"Mau đi nấu nước, nương tử muốn tắm. Với lại, chuẩn bị chút cao sơn tra, giọng nương tử bị khàn rồi."
Rời khỏi Ảnh Mai Tiểu Các, gió xuân lành lạnh thổi ập vào mặt làm Hứa Thất An phấn chấn tinh thần, hắn đi về phía chuồng ngựa.
Đột nhiên, dưới chân đạp phải cái gì cồm cộm cưng cứng, cúi đầu xuống nhìn, là một cái hà bao.
Bước vào Luyện Thần Cảnh, liền thăng cấp thành nhặt hà bao luôn... Hứa Thất An mừng rỡ, rất tự nhiên khom người xuống nhặt, định cất vào trong ngực.
Hắn chợt sững ra.
Cái hà bao này, giống y hệt hà bao hắn đang đeo bên hông, nét thêu êm mịn, thêu hình một khóm tùng, là đường kim mũi chỉ của Linh Nguyệt muội muội một.
Nhị thúc?
Vừa mới nghĩ tới đó, Hứa Thất An nhìn thấy từ hướng chuồng ngựa có một thanh niên mặc nho sam vội vã chạy tới, người này môi đỏ răng trắng, đôi mắt như vì sao, ngũ quan tuấn mỹ, thừa hưởng gen người đẹp một cách hoàn mỹ.
Ồ thật không ngờ... Hứa Thất An thầm nghĩ.
Người kia không ngừng quét mắt tìm kiếm dưới mặt đất, cuối cùng lần tới chân Hứa Thất An, sau đó, hắn ngu người.
Khóe môi Hứa Thất An giật giật, giơ tay lên chào: "Chào buổi sáng."
... Hứa Nhị Lang nhìn hắn, môi giật giật: "Chào. . . ."
Hai huynh đệ yên lặng nhìn nhau, một lúc sau, Hứa Thất An chủ động phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, đi tới, trả hà bao lại cho Nhị Lang:
"Cẩn thận chút, may ta là người nhặt được hà bao."
Hứa Nhị Lang bình tĩnh nhận lấy, gật đầu: "Cám ơn đại ca."
Hai huynh đệ nhất thời không tìm được đề tài, đành cùng im lặng sóng vai đi về phía chuồng ngựa, dắt ngựa của mình ra, lọc cọc rời khỏi Giáo Phường Ty.
Lúc này trời mới vừa hửng sáng, ngoài những người bán hàng rong và người đi cùng, thì người đi đường còn rất ít.
"Hôm qua cùng với đồng môn..."
"Hôm qua cùng với đồng liêu..."
Hai huynh đệ cùng lên tiếng.
Hứa Thất An quay đầu liếc nhìn con hẻm Giáo Phường Ty, rồi nhìn tiểu lão đệ: "Đồng môn?"
Hứa Tân Niên mắt nhìn phía trước, nhàn nhạt đáp trả: "Đồng liêu?"
Hai huynh đệ lại không có đề tài để nói.
Hứa Thất An nhớ lại lần đầu đi tới nơi này về nhà, Hứa Tân Niên vì câu "Đại Phụng vạn cổ như đêm dài" mà bị mắc cỡ, xấu hổ vờ bất tỉnh.
Nhìn lại lúc này, bị hắn bắt gặp tại chỗ ở Giáo Phường Ty, thế nhưng mặt không đổi sắc.
Không phải một mình hắn trưởng thành, da mặt Nhị Lang cũng dầy lên hẳn.. . ừm, chắc là mất mặt trước mặt mình nhiều lần quá rồi, mất riết giờ thành quen luôn... Hứa Thất An nhìn thấy bên đường có bán quýt xanh, liền siết cương ngựa: "Chờ tí."
Hứa Tân Niên ghìm cương, không hiểu nhìn theo.
Hứa Thất An mua một cân quýt xanh, gọi Hứa Nhị Lang xuống ngựa, vừa lột vỏ quýt chùi lên áo quần, vừa nói:
"Mùi son phấn của các cô nương Giáo Phường Ty nặng lắm, lấy tinh dầu vỏ quýt bôi lên, nữ nhân mũi có thính tới mấy cũng không ngửi ra."
Hứa Nhị Lang một bên lanh lẹ làm theo, một bên bắt ngay cơ hội bật thuộc tính độc miệng, giọng giễu cợt:
"Đại ca tâm tư linh lợi, không đi học thật là đáng tiếc."
Hứa Thất An nhìn hắn, "Cách này là Nhị thúc dạy ta."
Hứa Niên làm như mình chưa từng nói gì, cúi đầu, nghiêm túc chà vỏ quýt xanh lên áo quần.
Làm xong, Hứa Thất An đem phần quýt xanh còn lại cho Hứa Tân Niên, nói: "Ta phải vào cung phá án, ngươi mang quýt về nhà đi."
Nhị Lang cau mày nói: "Phá án? Ngươi lại phải phá án gì? "
"Có nghe vụ án của Phúc phi không? Hoàng đế lão nhi cột nó lên ta rồi." Hứa Thất An giải thích.
"Án chó má đó ngươi dính vào làm gì?"
Vân Lộc thư viện có đường dây tin tức riêng, chuyện xảy ra ở kinh thành đều không qua được tai mắt của thư viện.
"Ta không từ chối được."
Hứa Niên cười nhạt: "Ngươi để cha đập cho ngươi một trận, rồi lấy lý do phải dưỡng thương, thế sẽ không phải tra án này nữa. Với lại, án này rất là khó tra."
Nhị Lang quả nhiên thích hợp chốn quan trường, trình độ phúc hắc đạt tiêu chuẩn rồi. . . . . Hứa Thất An cười: "Thật ra thì, án trong cung là tra sướng nhất."
Vì trong cung cao thủ nhiều như mây, là hang ổ của Nguyên Cảnh Đế, những hệ thống phù phiếm kia không nhúng tay vào được. Án của Phúc phi đại khái chính là vụ án ‘bình thường’ nhất mà hắn được làm từ khi hắn tới thế giới này.
Hứa Niên gật đầu, nhìn quýt xanh vẻ chê bai: "Quýt xanh vừa chua vừa chát, nhà ai mà thèm ăn."
"Mua rồi không thể lãng phí, cho Linh Âm ăn."
"Ý kiến hay."
... . . .