Cảm ơn Akame đề cử ngọc phiếu!
Có mấy điểm cần xác nhận... . Phiếu Phiếu hỏi riết không tha: "Là gì?"
Hoài Khánh mím môi, vừa nhìn Hứa Thất An, vừa nghĩ thử hắn đã phát hiện ra cái gì. Mình cũng lục soát cẩn thận hết cả phòng, nhưng trong đầu mình bây giờ vẫn là một đống hồ đặc, không phát hiện ra được manh mối có ích nào cả.
"Đầu tiên, nếu Phúc phi thật sự bị Thái tử lăng nhục, nàng ấy nhất định sẽ kêu cứu, tại sao người hầu và cung nữ của Thanh Phong Điện không ai nghe thấy? Chúng ta đi xuống dưới đi…... . Ngươi đi triệu tập tất cả cung nữ và người hầu trong viện cho ta."
Câu cuối cùng là nói với tiểu đầu mục.
Mọi người đi xuống lầu, triệu tập tất cả người hầu và cung nữ Thanh Phong Điện vào trong sân, tổng cộng có mười hai người, bốn cung nữ, tám người hầu.
"Các ngươi nghe cho kỹ, đây là Hứa đại nhân tuân lệnh tới đây tra án. Án Phúc phi ngộ hại là do hắn toàn quyền xử lý. Hứa đại nhân lúc này có lời muốn hỏi các ngươi. Bọn ngươi được hỏi thì phải trả lời, không được quyền giấu giếm." Tiểu đầu mục trầm giọng.
"Dạ !"
Mọi người cúi đầu trả lời.
Tiểu đầu mục hài lòng gật đầu, nhìn về phía Hứa Thất An.
Hứa Thất An nhìn một cung nữ thanh tú, ngoắc tay: "Ngươi tới đây."
Tiểu cung nữ cúi đầu, cất bước nhỏ đi lên.
"Gần thêm một chút."
Tiểu cung nữ đi tới trước mặt Hứa Thất An, hắn kê sát vào, nói nhỏ vào tai nàng ta mấy câu, rồi bảo: "Đi đi."
Tiểu cung nữ chạy vào trong lầu các.
Hắn muốn làm gì?
Phiếu Phiếu với tiểu hoạn quan đi theo giám sát ngơ ngác, Hoài Khánh thì trầm ngâm suy nghĩ.
Hứa Thất An nhìn các cung nữ và người hầu còn lại, hỏi: "Bổn quan hỏi các ngươi, hôm Phúc phi xảy ra chuyện, tại sao trong lầu không có cung nữ hầu hạ?"
Cung nữ với người hầu nhìn nhau, đều có vẻ rụt rè e sợ không dám nói.
Mắt Hứa Thất An lóe lên, mắng: "Phàm những ai giấu giếm không báo, biết mà không báo, đều được coi là nghi phạm sát hại Phúc phi, sẽ bị giải vào đại lao Đả Canh Nhân."
Một tiểu hoạn quan lập tức nói: "Hồi đại nhân, chúng ta không dám đến gần lầu các."
Không dám đến gần lầu các?
Hứa Thất An có cảm giác mình đã phát hiện một điểm quan trọng. Có nam tử đi vào tẩm cung của Phúc phi, vậy mà hạ nhân lại không dám đến gần, điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ trên đầu Nguyên Cảnh Đế có mọc cỏ xanh đó.
Hứa Thất An đầy mong đợi trong lòng.
Tiểu hoạn quan giải thích: "Phúc phi nương nương thích uống rượu, khi uống nhiều rồi, sẽ hở ra là đánh chửi người làm của Thanh Phong Điện. Chúng ta sợ khi không lại gặp phải tai ương, nên mỗi lần thấy nương nương uống rượu, chúng ta đều cách ra xa."
"Lần nào cũng là như vậy?" Hứa Thất An hỏi.
"Đúng vậy, không có ngoại lệ." Tiểu hoạn quan trả lời.
"Bắt đầu từ hồi nào?"
Tiểu hoạn quan ngập ngừng một lúc, lắc đầu nói: "Từ hồi nô tài vào Thanh Phong Điện, Phúc phi nương nương đã như vậy rồi."
Ai da, lý lịch của ngươi không được nha. . . . . Hứa Thất An quét mắt nhìn đám người, hỏi: "Người nào là cung nữ thiếp thân của Phúc phi nương nương ?"
"Là nô tỳ. . . . ." Một cung nữ tuổi hơi lớn bước ra khỏi hàng.
"Ngươi tới trả lời câu hỏi vừa rồi của Bổn quan." Hứa Thất An nhìn nàng ta chằm chằm.
"Cái này, cái này. . . . ." cung nữ do dự nói: "Mấy năm trước còn đỡ, nhưng mấy năm nay tính tình của nương nương càng ngày càng kỳ quái, thường đứng một mình trên lầu, không biết là nhìn cái gì.
"Lúc uống rượu, còn thường thích ngâm mấy bài thơ từ bi xuân thương thu. . . . ."
Nàng ta nói rất mịt mờ, đại khái là không dám nói nhiều về chuyện riêng của Phúc phi, chuyện nhà của hoàng đế. Nhưng Hứa Thất An với Hoài Khánh đều là người thông minh, nghe đều hiểu cả.
Đây là nỗi đau của nữ nhân tịch mịch ... Ài, Nguyên Cảnh Đế làm người không phúc hậu, hậu cung giai lệ nhiều như vậy, lại bỏ qua cái đẹp, chạy đi tu đạo, ngăn cấm dục vọng của người ta... Hứa Thất An thở dài, hỏi tiếp:
"Hôm xảy ra chuyện, có ai nghe thấy Phúc phi kêu cứu không?"
Mọi người đều lắc đầu.
Hứa Thất An không tỏ thái độ gì, nhìn về hướng lầu, khẽ vuốt cằm.
Mọi người nhìn theo ánh mắt hắn, thấy tiểu cung nữ vừa rồi đã ở trên lầu. Theo lời dặn của Hứa Thất An, tiểu cung nữ đóng hết cửa lầu lại, một lúc sau, từ trong lầu vọng ra tiếng kêu cứu yếu ớt.
Đến lúc này, ngay cả người đầu óc không được thông minh là Phiếu Phiếu, cũng hiểu ý của Hứa Thất An.
"Vô liêm sỉ, các ngươi còn dám nói dối, tiếng kêu cứu nghe rõ ràng như vậy kia mà." Phiếu Phiếu cả giận.
Hạ nhân trong sân sợ hết hồn, vội lao nhao lên tiếng giãi bày.
Hứa Thất An đè tay, tỏ ý họ đừng vội, quay qua phân phó tiểu đầu mục: "Mang khúc hàng rào gãy kia ra đây. . . . .
Tiếp, hắn nhìn về phía cung nữ lớn tuổi, nói: "Ngươi ở lại, những người khác lui ra."
Cung nữ kia có chút hốt hoảng, đôi tay xoắn lại bất an.
"Tiểu công công, ngươi tới ngoại viện đi, sau này chừng nào kêu ngươi, ngươi hẵng trở lại." Hứa Thất An vốn tưởng tiểu thái giám không biết thức thời này sẽ phản bác, định lôi cả Hoài Khánh lẫn Lâm An ra để đè người.
Không ngờ, tiểu hoạn quan không nói gì, cứ thế xoay người rời khỏi.
"Ngươi có phát hiện gì?"
Tiểu hoạn quan đi rồi, Hoài Khánh dẫn đầu mở miệng trước.
Công chúa điện hạ đã có chút suy đoán trong lòng. Vừa rồi khi cung nữ ở trong lầu kêu cứu, bên ngoài rõ ràng là có thể nghe thấy, dù rất yếu ớt.
Như vậy chỉ có hai loại khả năng: Một, Phúc phi cơ bản không kêu cứu. Hai, Phúc phi bị người ta khống chế.
"Tu vi của Thái tử thế nào?" Hứa Thất An hỏi.
"Từng luyện võ nghệ mấy năm, cưỡi ngựa bắn cung đều rất thành thạo." Hoài Khánh trả lời.
Nga, là một con gà yếu. . . . . Hứa Thất An gật đầu.
Tu vi của Thái tử là Luyện Tinh Cảnh, thậm chí còn chưa tới. Thật ra điều này cũng dễ hiểu. Đối với một hoàng tử, việc nối dõi tông đường, sinh con đàn cháu đống mới là chuyện quan trọng nhất. Ngươi có võ nghệ giỏi để làm cái gì? Hoàng đế đâu có cần xung phong xông trận.
Thứ hai, bản thân có khả năng đối mặt với sắc đẹp mà vẫn ngồi yên không loạn hay không, cũng là một khảo nghiệm quan trọng.
Nhất là Thái tử còn là hoàng tử, mỹ tỳ bên người đông như mây, e là khó mà thủ thân được như ngọc ở độ tuổi trẻ xung động như này.
Hứa Thất An cảm thấy, cũng chỉ có người có đại nghị lực như mình, mới có thể giữ cái thân đồng tử mười chín năm.
"Thái tử dù tu vi không cao, nhưng muốn dùng sức mạnh với một nữ tử yếu đuối vẫn là chuyện vô cùng dễ dàng, nên hẳn là Phúc phi không thể có được cơ hội phát ra tiếng cầu cứu." Hứa Thất An nói.
"Thái tử ca ca không biết làm loại chuyện như vậy!" Phiếu Phiếu lập tức phản bác, đây là sự quật cường sau cùng của bào muội là nàng.
Hứa Thất An không trả lời, khiến mặt Phiếu Phiếu biến thành mặt bánh bao, cười nhạt nhìn cung nữ lớn tuổi: "Vừa rồi nói không thật đúng không?"
Cung nữ thoáng kinh hoảng, vội xua tay: "Nô tỳ nói câu nào cũng là thật, tuyệt đối không nói dối, thỉnh đại nhân minh giám."
"Không nói dối, nhưng cũng chưa nói hết hoàn toàn, đúng không." Hứa Thất An lấy vỏ đao vỗ vào đùi nàng ta:
"Bổn quan không có kiên nhẫn đâu, nếu ngươi không nói, thì ta sẽ giao ngay ngươi cho đại lao nha môn Đả Canh Nhân, ta không bảo đảm ngục tốt trong đó sẽ làm gì ngươi đâu."
Những tiểu cung nữ tiểu thái giám này, ai cũng tâm tư nhiều, nhát gan sợ chết, đe dọa là phương pháp tốt nhất.
Cung nữ cắn môi, sau đó quyết tâm, nói: "Hai vị điện hạ, Hứa đại nhân, thỉnh đi theo ta."
Nàng ta xoay người đi vào lầu, Hứa Thất An và Hoài Khánh, Lâm An đi theo.
Đi lên trên lầu, cung nữ đi thẳng tới gầm giường, cật lực kéo ra một cái rương gỗ to, lật đống quần áo có cũ có mới xếp bên trong, lôi ra một cái hộp gỗ nhỏ ở dưới đáy rương.
Cung nữ cúi đầu, rụt rè dâng hộp gỗ lên.
Hứa Thất An nhận lấy, mở hộp gỗ ra, thấy thứ đồ bên trong, trong đầu lập tức hiện ra hai chữ: Móa nó!
Nếu không phải bên cạnh còn có Lâm An cùng Hoài Khánh, hắn sẽ huýt sáo ngay tức khắc.
Trong hộp gỗ có một vật làm bằng ngọc, dài chừng 15cm, đường kính bốn cm, đầu hơi tù, đầu có khấc, dáng thon dài.
Hứa Thất An hiểu ngay vì sao cung nữ ấp a ấp úng, không dám nói.
Ở trong cung, thứ đồ chơi này thuộc về đồ cấm, nữ tử trong khuê phòng mà bị biết còn bị mang tiếng xấu, nguyên nhân chính là về mặt đạo đức, thế mà, ở đây còn là ở cung đình.
Hoàng đế không muốn mặt mũi hay sao?
Một khi bị người phát hiện, nặng thì đánh vào lãnh cung, nhẹ thì bị giảm phân vị.
Nên, Phúc phi uống rượu khó tính, ngoài lý do là oán phụ bị mất thăng bằng, thì còn lý do nữa là muốn ân ái với ‘ông chồng giả’ này... . . Loại chuyện này dĩ nhiên không thể để hạ nhân nhìn thấy, trừ cung nữ thiếp thân, những người còn lại đều bị đuổi ra xa... . may mà lão tử đã đuổi tiểu hoạn quan ra ngoài, nếu không chắc Nguyên Cảnh Đế sẽ giết hắn diệt khẩu... Phụt, ông ta lại bị một thứ đồ chơi cắm sừng, ha ha ha.
Hứa Thất An thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.
"Đây là gì?" Lâm An công chúa cau mày.
Hứa Thất An nhìn nàng, rồi nhìn Hoài Khánh, công chúa cao lãnh mặt không cảm xúc, chuyên chú quan sát cây "Ngọc như ý" kia, trong mắt là vẻ khó hiểu.
Không phải chứ, Lâm An không biết thì không nói, nhưng Hoài Khánh đọc đủ thứ thi thư, mà cũng không biết nó hay sao? Ngươi chưa từng coi xuân cung đồ hả?
Hứa Thất An tằng hắng, giải thích: "Nó là mệnh căn của nam tử."
Lâm An "Á" một tiếng, hoảng sợ lùi lại mấy bước, mặt đỏ bừng, cổ và bên tai cũng đỏ ửng.
Hứa Thất An thầm nghĩ, mới như này đã bị hù rồi? Ty chức có một cái còn lớn hơn đó. =))
Hoài Khánh công chúa như bị chạm điện, rụt mắt về, quay đầu đi, gương mặt trắng muốt nổi lên hai vùng ửng đỏ.
"Phúc, Phúc phi nàng... . Nàng ta lại đi cất giấu loại vật này, không, không biết xấu hổ, mau, mau cất. . . . ." Lâm An lắp ba lắp bắp mắng.
Ngươi đừng kích động, nói không chừng dưới gầm giường của nương ngươi cũng có một cây à... Hứa Thất An đậy hộp vào, trả lại cho cung nữ, nói: "Cất đi đi, đừng làm bẩn mắt hai vị điện hạ."
Cung nữ làm theo.
Hứa Thất An hỏi: "Ngày đó lúc Phúc phi rơi lầu, vật này nằm ở trên giường, hay là trong rương?"
"Lúc đó là ở trong rương." Cung nữ đáp.
Nếu trên giường có đồ chơi này, trong hồ sơ cũng sẽ không dám viết... . Hứa Thất An gật đầu, lại hỏi: "cung nữ bị mất tích kia, cũng là thiếp thân hầu hạ Phúc phi giống ngươi?"
Cung nữ gật đầu.
"Tốt lắm, đi xuống đi."
Nàng ta đi rồi, Hứa Thất An tới bên bàn ngồi, vừa tiếc không được mang "Ngọc như ý" đi làm hóa nghiệm, vừa phân tích cho hai cô công chúa ngây thơ:
"Hôm Phúc phi rơi lầu, hạ nhân trong sân không hề nghe thấy tiếng kêu cứu, có hai khả năng có thể xảy ra: Hoặc là Thái tử khống chế nàng ấy; hoặc là Phúc phi cam tâm tình nguyện tư thông với Thái tử."
Hoài Khánh lắc đầu: "Nếu là cam tâm tình nguyện tư thông, sao trong phòng lại có dấu vết chống cự, giãy giụa?"
Nhìn là biết ngươi cũng chưa có kinh nghiệm... . Hứa Thất An cười: "Hoặc là hai khả năng: Một, ban đầu Phúc phi không muốn, nên chống cự, nhưng Thái tử dùng biện pháp nào đó đã ép được nàng ấy.
Hai, có những lúc, nam nữ hành sự không nhất định phải ở trên giường."
Hai công chúa cùng đỏ mặt, mắng.